CHIẾN THẦN THÁNH Y

Một lúc sau, Quý Đồng mở mắt ra, ông ta nhìn về phía tây, trong mắt không khỏi lộ ra ý cười, khinh thường nói: "Dược Đường, cậu quá xem thường tôi rồi. Bản thân tôi là thầy thuốc số một phủ thành, nếu ngay cả trò bịp bợm của một thằng nhóc như cậu mà tôi cũng không nhìn ra được, há chẳng phải khiến người ta chê cười sao."  

Nói xong, Quý Đồng bay về phía tây, ông ta bay với tốc độ cực nhanh, âm thanh lao vụt trong gió như sấm sét cuồn cuộn.  

Nửa ngày sau, Quý Đồng đột ngột dừng lại, ông ta lơ lửng trên bầu trời. Phía dưới ông ta là một cái hồ nước rất lớn, Quý Đồng chắp tay sau lưng, nheo mắt nhìn một nơi nào đó trong hồ nước, giễu cợt nói: "Dược Đường, tôi đã nhìn thấu được trò bịp của cậu rồi, tự mình bước ra đây đi."  

Trong hồ không có tiếng người phản hồi lại.  

Sắc mặt Quý Đồng sa sầm lại, ông ta nói: "Xem ra, vẫn phải để đích thân tôi ra tay. Cũng được thôi, cho cậu nếm thử sức mạnh của tôi."  

Nói xong, Quý Đồng giơ tay về phía hồ nước, sau đó đột nhiên siết chặt lại.  

Rầm ầm ầm.   

Cả hồ nước bắt đầu gợn sóng, những đợt sóng vô tận bay ra khỏi mặt hồ, hóa thành một dòng sông treo lơ lửng trên bầu trời. Một bóng người từ từ xuất hiện trên dòng sông đó.  

Quý Đồng cười nói: "Dược Đường, thấy bản lĩnh của tôi thế nào?"  

Nói xong, nụ cười của ông ta chợt tắt lịm, trong mắt hiện lên sự tức giận.  

Thứ xuất hiện trước mặt ông ta không phải là Dược Đường, mà là một con vượn đầy lông lá. Con vượn kinh ngạc nhìn Quý Đồng.  

“Ma Thủy Hầu.” Quý Đồng gằn từng chữ.  

Với tu vi của ông ta, nhìn thoáng qua cũng biết con vượn này là thật, không phải ảo giác tạo thành.  

“Dược Đường, sao cậu dám dùng thủ đoạn đê hèn này để trêu chọc tôi.” Quý Đồng hung dữ nói.  

Bùm.   

Con Ma Thủy Hầu kỳ phát nổ.  

Nghĩ đến những lời nói giống như là tự độc thoại của ông ta khi nãy, Quý Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt ông ta hơi nóng lên, trong lòng càng thêm phẫn nộ, ông ta là thầy thuốc số một của phủ thành, vậy mà lại bị trò bịp bợm đơn giản như thế lừa cho một vố.  

"Cậu có thể lừa tôi được lần này coi như cậu có chút bản lĩnh, nhưng cậu sẽ không lừa được tôi lần thứ hai đâu."  

Sau đó, Quý Đồng bay về hướng ngược lại lúc đến. Nửa ngày trôi qua, cuối cùng ông ta cũng đến dãy núi đó.  

"Không sai, chính là đường này, cậu rất thông minh, thành Hỏa Nhai ở hướng đông, vậy mà lại cậu lại đi theo hướng ngược lại, đi về phía Tây Nam, cũng may là tôi lanh trí, sẽ không bị cậu lừa nữa."  

Nói xong, Quý Đồng tràn đầy sự tự tin đuổi theo về phía tây nam.  

Hai ngày sau, Đường Tuấn thấy Quý Đồng vẫn chưa đuổi kịp, thì biết kế hoạch của mình đã có hiệu quả.  

Trên đường đi, Đường Tuấn tiếp tục dùng phương thức này để thay đổi khí tức của một số linh thú, đồng thời anh cũng không ngừng thay đổi phương hướng.  

Một tháng sau, cuối cùng một thành trì phủ đầy ánh lửa rực rỡ cũng xuất hiện trước mắt Đường Tuấn. Vừa đến gần, anh đã cảm thấy một luồng hơi nóng đang phả về phía mình. Đây chính là thành Hỏa Nhai, thái ấp của thập tam điện hạ.

Bình luận

Truyện đang đọc