CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau khi xác định Đại Ma Thần bị thương đã bỏ trốn, Đường Tuấn và A Bảo mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.  

“Tên nhóc đó quả thực là người mạnh trong đám Ma Thần kia, tính mạng quá cứng.” A Bảo không nhịn được mà cà khịa một câu.  

Đường Tuấn cực kỳ tán đồng. Những tồn tại ở cấp bậc đồ cổ giống như Ma Thần nữa, đã từng sống không biết bao nhiêu năm tháng, thủ đoạn vô số, không thể dễ dàng hố chết anh ta như thế được. Bên trong mắt anh có ý lạnh chớp động, trầm giọng nói: “Hừ. Lần này không hố chết anh ta, sau này cũng vẫn còn rất nhiều cơ hội.”  

Lúc này Đại Ma Thần hoảng sợ như chó nhà có tang, đang khẩn cấp chạy trốn, bỗng nhiên hắt xì một cái rõ vang, mắng: “Tên quỷ quái nào dám trốn sau lưng tính kế lão phu.”  

Tốc độ của anh ta cực kỳ nhanh, thậm chí còn mạo hiểm mà thi triển chiêu thần thông nhất, ở trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn mà trốn vào sau khe Phong Ma. Còn về đám Ma Thần Huyết Thương Khung còn ở lại trong khe Phong Ma lại bị anh ta quên đi mất.  

“Nhóc Đường, lần này cậu đã có được mười hai cỗ thi hài này rồi, sau này chẳng phải là sẽ có thể nghênh ngang mà đi hay sao.”  

A Bảo nhìn mười cỗ thi hài lấp lánh ánh sáng màu vàng kim, trong mắt cũng toát ra ánh sáng lung linh. Thực lực của mười hai cỗ thi hài này, vừa rồi nó đã được chứng kiến rất rõ ràng rồi, chắc chắn là nằm trước top mười trong bảng Thần Quân.  

Đường Tuấn lắc lắc đầu, nói: “Không đơn giản như vậy. Vừa rồi tôi có cảm nhận được ở giữa những cỗ thi hài này có một tia sự sống. Trong không gian ở chỗ này, tôi còn có thể khống chế được bọn họ. Những một khi rời khỏi nơi này, tôi sẽ không chỉ huy được bọn họ nữa. Có lẽ có một ngày nào đó, bọn họ sẽ hoàn toàn sống lại.”  

A Bảo khiếp sợ nói: “Không có khả năng chứ.”  

Chủ nhân của khe Phong Ma là do có Hỗn Độn Thần Văn cho nên thần hồn và thân thể mới có thể được bảo tồn nguyên vẹn. Mà mười hai cỗ thi hài, cũng không có được Hỗn Độn Thần Văn, sao có thể sống lại đây chứ?  

Đường Tuấn nhớ tới chủ nhân của Phong Ma có nói “Sinh tử, quy về hỗn độn”, có lẽ vào thời điểm mà chủ nhân của Phong Ma hấp thụ năng lượng từ mười hai cỗ thi thể, mười hai cỗ thi thể cũng đã chịu sự ảnh hưởng từ Hỗn Độn Thần Văn rồi.  

Thực lực khôi phục, Đường Tuấn nhanh chóng chữa trị cho vết thương của A Bảo trước.  

Rồi sau đó, một người một chó tìm tói một hồi ở trong khoảng không gian này, sau khi không phát hiện ra bất cứ món bảo vật nào, đành phải từ bỏ. Có điều cũng đã thu hoạch được hoàn chỉnh Hỗn Độn Thần Văn, thu hoạch của chuyến đi này vẫn xem là ổn.  

“Nhóc Đường, có phải chúng ta còn quên chuyện gì chưa làm phải không?” A Bảo cười dữ tợn một tiếng.  

Trong đôi mắt của Đường Tuấn cũng xuất hiện sát ý. Tuy rằng anh không có cách nào khống chế hoàn toàn mười hai cỗ thi hài, thế nhưng muốn không chế Bạch Cốt Sơn và Vong Linh Thụ ngoài kia lại không phải là chuyện gì khó cả.  

Bên trong toàn bộ Bạch Cốt Sơn, Huyết Thương Khung dẫn theo mấy Ma Thần khác đang nghỉ ngơi. Bọn họ bị những bộ xương trắng khổng lồ đó truy kích trong thời gian mấy ngày. Trong lúc bị truy kích chiến đấu, một Ma Thần đã chết, còn trên người những Ma Thần khác đều có vết thương. Ngay cả Huyết Thương Khung cũng bị thương không nhẹ.  

“Đáng chết, đừng để cho tôi đụng phải bọn họ, bằng không nhất định phải đánh chết bọn họ.”  

Huyết Thương Khung phẫn nộ không thôi, mới tưởng tượng đến dáng vẻ của Đường Tuấn và A Bảo, anh ta đã hận đến nghiến răng nghiến lợi.  

“Ui chu choa mạ ơi, vị Ma Thần đại nhân này muốn đánh chết ai vậy nhỉ?” Một giọng nói hài hước vang lên.  

Đường Tuấn và A Bảo đi ra từ phía sau Bạch Cốt Đại Sơn.  

“Là các người.”  

Huyết Thương Khung thấy một người một chó, lửa giận trong mắt dâng trào lên, nói: “Các người vậy mà lại còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, tự tìm cái chết.” 

Bình luận

Truyện đang đọc