*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lông mày nam thanh niên khẽ nhíu một cái. Anh ta cũng không phải là coi trọng Mộ Thanh, chỉ là cảm thấy khí chất Mộ Thanh cũng không tệ lắm. Nhưng Mộ Thanh lại dám cự tuyệt anh ta, điều này làm cho anh ta luôn tự nhận mình cao quý trong lòng có chút không vui.
Lão già nhíu mày, thu lại vẻ mặt tươi cười, quát: “Còn chưa có người nào dám cự tuyệt yêu cầu của Thánh tử. Có thể làm cho Thánh tử liếc mắt một cái, đó là vinh hạnh của cô.”
Mộ Thanh không kiêu ngạo nói: “Mộ Thanh không cần vinh hạnh như vậy.”
Sắc mặt lão già đó trầm xuống, nói: “Vậy cũng không thể tùy theo cô.”
Nói xong, ông ta trực tiếp ra tay.
Một tay hướng mặt Mộ Thanh chộp tới, tốc độ có thể so với điện quang.
Phong Ngự Lôi chắn ở trước mặt Mộ Thanh, muốn ngăn cản đối phương. Trong khoảng thời gian này, Mộ Thanh vì thành Trấn Khúc làm rất nhiều chuyện. Từ đáy lòng Phong Ngự Lôi rất cảm kích cô. Lúc này Mộ Thanh bị người khi nhục như thế, ông ta tất nhiên không có khả năng ngồi yên không để ý.
“Mấy vị, bộ dáng như vậy không tốt.” Phong Ngự Lôi trầm giọng nói.
“Cút đi.” Đối mặt với sự ngăn trở của Phong Ngự Lôi, tay kia của lão già đó nhẹ nhàng vung lên.
Bùm một tiếng, Phong Ngự Lôi bị đánh bay ra ngoài, trên người xuất hiện mấy vết thương, trong nháy mắt biến thành người máu.
Phong Ngự Lôi cảnh giới Hợp Thể đỉnh phong thế nhưng ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được.
“Thành chủ Phong.” Trong mắt Mộ Thanh hiện ra vẻ phẫn nộ.
“Lo cho thân mình đi.”
Đánh bay Phong Ngự Lôi ra ngoài, tay lão già đó cách tấm lụa mỏng của Mộ Thanh chỉ có không đến một cánh tay. Trong mắt Mộ Thanh bỗng nhiên lộ ra vẻ dứt khoát, trong tay nắm một khối lệnh bài, pháp lực cùng tinh thần lực tràn vào trong lệnh bài.
Lệnh bài là vật bảo mệnh ông lão Đan Thanh để lại cho cô ấy, có thể ngăn cản một kích Động Hư Cảnh đỉnh phong.
Nhưng đúng lúc này, nam thanh niên đột nhiên hét lên: “Ông Cừu, dừng tay lại.”
Lão già kia nhất thời dừng lại, lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộ Thanh, lúc này mới cung kính đứng ở phía sau người đàn ông trẻ tuổi.
“Trên người cô lại có thể có khí tức của thôn linh hoa?”
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm Mộ Thanh, giống như đang nhìn một kiện vật hiếm lạ. Khí tức thôn linh hoa quá yếu, nếu mà không phải vừa rồi Mộ Thanh toàn lực thúc dục pháp lực, anh ta không thể cảm ứng được.
Mộ Thanh nghe vậy, kinh ngạc nói: “Anh biết thôn linh hoa.”
Nếu như không phải ông lão Đan Thanh nói cho cô ấy biết, Mộ Thanh cũng chưa từng nghe qua cái tên thôn linh hoa.
Lão già vừa mới ra tay khinh thường hừ một tiếng, nói: “Thánh Tử đại nhân của chúng ta không chỉ là một vị tu hành cường đại, còn là một vị thầy thuốc Thất Phẩm Thượng Giai, học sâu biết rộng, các loại linh dược dị thảo không gì không biết.”