CHIẾN THẦN THÁNH Y

Hoang Vũ Cực vừa dứt lời, sắc mặt các tộc nhân của Đệ Cửu Mạch như Hoang Tàn Phong biến sắc. Họ thấy, nguyên nhân Hoang Vũ Cực thất thủ vừa rồi, khả năng cao là khinh địch, cũng không phải do Đường Tuấn mạnh.  

Nhưng khi Hoang Vũ Cực nghiêm túc, Đường Tuấn muốn làm anh ta bị thương cũng khó.  

“Nói nhảm vừa thôi.”  

Đường Tuấn nói rồi vỗ bàn tay một cái.  

Hoang Vũ Cực cười nhạo, ánh mắt khinh thường, anh ta ‘hừ’ một cái rồi nói: “Làm lại mánh cũ muốn đấu với tôi cũng vô dụng.”  

Anh ta bộc phát lực lượng, cánh tay biến thành một cánh tay thú to gấp mấy lần, cơ bắp vô cùng dữ tợn.           

Loại trạng thái hóa bán thú này có thể phát huy một bộ phận lực lượng của Cổ Hoang Thú, vượt qua thân thể người bình thường.  

Trong nháy mắt hai bàn tay chạm vào nhau.  

Hoang Vũ Cực nhe răng cười một tiếng, nhưng nụ cười còn chưa mở rộng, đã cảm thấy ở tay vô cùng đau đớn.  

Toàn bộ bàn tay của Hoang Vũ Cực buông thõng, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, ánh mắt anh ta vô cùng kinh hãi.   

Anh ta đã hóa bán thú, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Đường Tuấn.  

Một tay anh ta đỡ cánh tay, sắc mặt âm trầm nhìn Đường Tuấn, nói: “Không ngờ Đệ Cửu Mạch lại mời một vị cao thủ như anh tới. Ha ha ha. Nhưng anh có dám động vào tôi không? Nói thật cho anh biết, thiếu gia Hoang Vô Dục của bộ tộc Cổ Hoang Thú sẽ lập tức sẽ đến Đan Hà Cảnh. Thực lực của anh tuy rằng không tồi, nhưng cũng vẫn không bằng anh ta.”  

Anh ta nói xong những lời này nhưng Đường Tuấn không cảm thấy thế nào. Tuy nhiên, sắc mặt của đám người Hoang Tàn Phong lại thay đổi, giữa hai hàng lông mày nhíu chặt.  

“Làm sao có thể? Hoang Vô Dục là thiên kiêu chi tử này lại đến Đan Hà Cảnh làm gì? Không phải anh ta là trấn thủ thành La Phù hay sao?”    

Nắm đấm của Hoang Tàn Phong lặng lẽ nắm chặt, trong lòng ông ta như muốn tuyệt vọng.   

Đối phó với Hoang Vũ Cực, với năng lực của Đệ Cửu Mạch còn có thể chống cự một phần.  

Nhưng khi đối phó với Hoang Vô Dục, họ cũng không thể có một chút chống cự.  

Bởi khoảng cách giữa họ là quá lớn.     

Vẻ mặt đám người Hoang Dược Phi, Hoang Vũ tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: “Thôi xong rồi.”  

Đều là thú hoang cổ đại, tuy rằng Hoang Vô Dục sẽ không đến mức hạ sát thủ, nhưng kết cục của Hoang Dược Phi chắc chắn sẽ vô cùng không tốt.  

Nhìn thấy vẻ mặt của họ, Hoang Vũ Cực cười lạnh một tiếng, nói: “Ha ha ha. Bây giờ mấy người biết hối hận chưa?”  

Hoang Tàn Phong vội vàng nói với Đường Tuấn: "Anh Đường, anh mau rời đi đi.”  

“Anh Đường, mau đi thôi. Nếu không Hoang Vô Dục đến, anh sẽ không đi được đâu. ”  

Hoang Vũ cũng khuyên nhủ.    

Cô bé bên cạnh Đường Tuấn hỏi: “Anh Đường, Hoang Vô Dục là người xấu rất lợi hại sao?”  

Đường Tuấn sờ sờ đầu cô bé, nói: “Em yên tâm đi, chỉ cần anh ở đây, cho anh ta mười lá gan, anh ta cũng không dám động thủ.” 

Bình luận

Truyện đang đọc