CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tầng ba lại trở nên yên tĩnh.  

Đường Tuấn nhìn Ninh Đình Trung ngồi đối diện đang im lặng không nói lời gì, cười nói: “Anh không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

Advertisement

Lúc này, trong lòng Ninh Đình Trung vô cùng phức tạp, từ sự thiếu tự tin khi đối mặt với Tần Nhu đến sự kinh ngạc khi Trần Bá Phước đến, rồi lại đến cuộc nói chuyện giữa Đường Tuấn và  u Dương Hồng Phượng, bên trong có quá nhiều điều mà anh chưa từng nghe qua. Đầu óc rối bời, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.  

Anh ta thở ra một cách nặng nề, hỏi câu hỏi đầu tiên.  

"Đường Tuấn, rốt cuộc cậu là ai?"  

Trước đây Ninh Đình Trung luôn cho rằng Đường Tuấn là đứa con riêng của Diệp Nam Nhật, nhưng bây giờ xem ra lai lịch của Đường Tuấn có vẻ lớn hơn.  

Đường Tuấn lắc đầu nói:   

"Hiện tại, tôi không thể nói cho anh biết tôi là ai, nhưng tôi có thể cho anh biết tôi họ Đường! Chứ không phải họ Diệp!"  

“Quả nhiên.” Ninh Đình Trung khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Vốc là nội dung phải kinh ngạc, nhưng anh ta lại tỏ vẻ rất bình tĩnh. Xem ra hôm nay có quá nhiều chuyện chấn động khiến anh ta sinh ra sự miễn nhiễm rồi. Anh ta lập tức nghĩ nếu Đường Tuấn không phải là con riêng của Diệp Nam Nhật, thì sao Diệp Nam Nhật vẫn có thể đối xử tốt với anh như thế, không lẽ là do xuất thân của Đường Tuấn còn sâu và mạnh hơn cả nhà họ Diệp sao!  

“Vừa rồi tôi có nghe  u Dương Hồng Phượng và cậu nói về nội công, võ công gì gì đó. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Ninh Đình Trung ổn định lại cảm xúc một chút rồi hỏi.  

"Ừm. Anh có thể coi nó là một cao thủ võ lâm thường hay xuất hiện trong phim ảnh, còn cái gọi là nội công thì chính là sự phân chia của người luyện võ." Đường Tuấn không có ý che giấu.  

Ninh Đình Trung nói:   

"Quả nhiên là thế. Có lần cha tôi say rượu còn lẩm bẩm nội công, chân khí gì gì đó. Lúc đó tôi còn tưởng ông ấy xem phim xem đến không được bình thường rồi chứ. Bây giờ nghĩ lại có lẽ ông ấy đã gặp chuyện gì đó rồi. "  

“Câu hỏi cuối cùng.” Vẻ mặt Ninh Đình Trung đột nhiên nghiêm túc, hỏi:   

“Tôi muốn hỏi anh, có thể chữa khỏi chứng bệnh béo phì của mình không?”  

Lần trước sau khi cuộc so đấu giữa Đường Tuấn và Vương Tấn Lợi kết thúc, Ninh Đình Trung đã muốn hỏi câu này rồi, nhưng vì quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức đó nên anh ta cũng không nói rõ. Hôm nay, đối mặt với sự chế giễu của Tần Nhu và Lâm Anh Tài, cũng như sự im lặng của  u Dương Hồng Phượng, cuối cùng Ninh Đình Trung cũng lấy được hết can đảm!  

Anh ta không thể là một công tử bột béo nhất ở thành phố Vinh cả đời được. Anh ta phải trở thành Ninh Đình Trung! Vốn dĩ làm quen với Đường Tuấn anh ta còn có chút cảm giác về sự ưu việt trong lòng, nhưng bây giờ khi hiểu ra sự thật, thì mới biết được từ đầu đến cuối suy nghĩ kia của mình nực cười đến mức nào.  

Đường Tuấn im lặng.  

“Không thể chữa khỏi sao?” Ninh Đình Trung căng thẳng hỏi. Chứng béo phì của anh ta không phải bẩm sinh, mà là do những ngày sau đó mang lại. Nếu ngay cả y thuật thần kỳ của Đường Tuấn cũng không thể chữa khỏi, thì anh ta sẽ không bao giờ nói ra suy nghĩ này nữa.  

Đường Tuấn đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Đình Trung hỏi:   

"Là vì  u Dương Hồng Phượng sao?"  

Ninh Đình Trung đơ người ra một chút, trong mắt mang theo vẻ kiên định, mang theo ba phần khí hung ác, trầm giọng nói: "Chỉ là một mặt thôi. Nếu như hôm nay không có cậu. e rằng tôi đã trở thành trò cười của mọi người rồi. Cậu không phải là người bình thường. Thành phố Vinh quá nhỏ với cậu. Đây có thể là cơ hội lớn nhất mà tôi gặp được trong đời. Nếu không nắm bắt nó, tôi sẽ rất hối hận!" 

Bình luận

Truyện đang đọc