CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sắc mặt của Tướng quân Phong và Cổ Linh Vương đều trở nên trầm xuống, nói: “Tôi không đồng ý.”  

Tuy rằng thời gian mà Đường Tuấn đảm nhận vị trí quân y chỉ đạo trong đội quân diệt ma không dài, nhưng thành quả đã rất rõ ràng. Hai người sớm đã xem Đường Tuấn như một quân y chỉ đạo được chọn sẵn, cho nên vào thời điểm Đường Tuấn gặp phải nguy hiểm, hai người mới đuổi qua đó trước.  

Tướng quân Phong lạnh lùng mà nhìn Mạnh Tinh Hà, nói: “Mạnh tướng quân, nếu là bởi vì Chu Tước thần quân, tôi cảm thấy quyết định này của ông quá mức kích động rồi.”  

Cổ Linh Vương cũng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên không tốt.  

Dường như từ sau khi Mạnh Tinh Hà tiến bước vào cảnh giới Thần Quân, thì vẫn luôn xông pha ở trên chiến trường kỷ nguyên. Mà khi đó Chu Tước thần quân mới vừa quật khởi không được bao lâu. Như một lẽ tất nhiên, Mạnh Tinh Hà bèn đi khiêu chiến với Chu Tước thần quân. Từ khi đó cho đến bây giờ, số lần khiêu chiến cũng phải lên tới con số hàng trăm, thực lực của hai người đều càng ngày càng mạnh mẽ. Nhưng Mạnh Tinh Hà lại chưa từng chiến thắng một lần nào.  

Vì thế, Mạnh Tinh Hà thậm chí có lập ra một lời thề. Nếu không đánh bại được Chu Tước thần quân, ông ta sẽ không bước lên bảng Thần Quân. Bởi vì chỉ cần bước lên bảng Thần Quân, nhất định là ông ta sẽ ở bên dưới Chu Tước thần quân.  

Mạnh Tinh Hà còn chưa nói điều gì, một thanh niên đã đứng ra, nói: “Hai vị tướng quân, lời này của hai người có chút quá đáng rồi. Cha nuôi của tôi là ai cứ chứ, là một đại tướng quân diệt ma, lần này lại còn làm đó một vị Đại Ma Thần của Cổ Ma tộc bị thương nặng nề, lập ra công lao quá lớn. Ông ấy cũng chỉ là muốn đổi một quân y chỉ đạo mà thôi, chuyện nhỏ đến như thế hai người cũng phải phản đối. Có phải đã quá không đặt cha nuôi của tôi vào trong mắt rồi hay không?”  

“Lời mà thiếu tướng quân nói ra quả không sai, Mạnh tướng quân cũng chỉ là muốn đổi một quân y chỉ đạo mà thôi, việc nhỏ cỡ như này, chẳng lẽ hai vị tướng quân đều không cho ông ấy mặt mũi được hay sao?”  

“Hừ. Mạnh tướng quân lần này có thể khiến cho Đại Ma Thần bị thương nặng, tôi thấy lần sau lúc tái chiến với Chu Tước thần quân, nhất định có thể đánh bại ông ta.”  

Trong đại điện nghị sự có tập trung không ít những thủ hạ trung thành và tận tâm của Mạnh Tinh Hà, nghe được lời nói của người thanh niên kia, bọn họ ngay lập tức nói phụ họa.  

Cổ Linh Vương và tướng quân Phong liếc mắt nhìn nhau, đứng lên, nói: “Mạnh tướng quân, tác chiến với Cổ Ma tộc, là nghĩa vụ của chúng tôi. Ông quả thực có công lao rất lớn, nhưng đây cũng không có nghĩa là ông có tư cách đổi bác sĩ Đường đi. Tóm lại chuyện này, hai người chúng tôi không đồng ý.”  

Trong đại điện cũng không có ít tướng lĩnh ủng hộ hai người.  

Trong lúc nhất thời, đại điện cũng trở nên ầm ĩ.  

Thanh niên chờ đợi một hồi, mới cười nói: “Nếu hai vị tướng quân không đồng ý, vậy nếu không thì như thế này đi. Không phải là hai người nói y thuật của anh ta cao minh hay sao, vậy bây giờ chúng tôi sẽ dẫn anh ta tiến vào chiến trường kỷ nguyên. Nếu như năng lực của anh ta thực sự xuất chúng, có tác dụng lớn đối với quân đội diệt ma của chúng ta, vậy thì có thể ở lại.”  

Giữa điện an tĩnh trở lại.  

Cổ Linh Vương cùng tướng quân Phong đang do dự. Ở trong mắt của hai người bọn họ, thực lực của Đường Tuấn chỉ có thể xem là không tồi. Giống Đông Cực Lão Tổ Chi Lưu vậy, quá an nhàn, rất ít trải qua những chém giết ở trên chiến trường kỷ nguyên, không được coi là cao thủ. Cho nên, cho dù Đường Tuấn vượt biên giết chết Đông Cực Lão Tổ, bọn họ cũng chỉ là có chút giật mình mà thôi.  

Nếu như thực sự tiến vào một nơi hung hiểm như chiến trường kỷ nguyên mà nói, bọn họ rất lo lắng cho sự an toàn của Đường Tuấn.  

“Tôi đồng ý.”  

Đang lúc Cổ Linh Vương và tướng quân Phong còn đang do dự, một giọng nói vang lên ở bên ngoài đại điện. Đường Tuấn cất bước đi đến, phía sau còn có mấy sĩ binh của đội quân diệt ma đi theo muốn ngăn cản anh vào bên trong.  

Nam thanh niên nhìn thoáng qua Đường Tuấn, khẽ cười nói: “Anh chính là Đường Tuấn. Dũng khí không tồi.” 

Bình luận

Truyện đang đọc