CHIẾN THẦN THÁNH Y

Vẻ mặt của Tô Minh Thao và Kiều Bất Di đột nhiên thay đổi, lòng họ chùng xuống. Mảng Quang Minh Hải kia vô cùng chói mắt, ngay cả tinh thần lực của bọn họ cũng không thể dò thám được tình hình trong đó.  

“Tiêu rồi.” Hai người đều thở dài trong lòng: “Với cảnh giới Hợp Thể mà giết một vị Thánh Tử Động Hư Cảnh là chuyện dốc hết sức cũng chưa chắc làm được.”  

Mặc dù thực lực của Đường Tuấn khá mạnh, nhưng vẫn yếu hơn Thần Kiếm Thu rất nhiều.  

“Xong rồi.” Khóe miệng Dần Thiệp cong lên thành một nụ cười.  

Ông ta có thể cảm nhận được Quang Minh Hải này thậm chí có thể giết hết các Tu Hành giả của Động Hư Cảnh hậu kỳ, một người ở cảnh giới Hợp Thể cũng đừng mong sống sót.  

Quang Minh Hải duy trì khoảng ba nhịp thở, sau đó lặng lẽ rút đi như thủy triều.  

Trên không trung, Đường Tuấn và Thần Kiếm Thu đứng đối diện nhau.  

Máu tươi liên tục chảy dọc theo khóe miệng Đường Tuấn, anh khẽ ho khan một tiếng, trông có vẻ bị thương không nhẹ.  

Mà ở đối diện, đôi mắt của Thần Kiếm Thu tràn đầy vẻ khó hiểu, khiếp sợ và cả không cam lòng.  

Rắc.  

Đột nhiên, một âm thanh giòn giã phát ra từ cơ thể anh ta giống như tiếng vỡ vụn của bình sứ.  Một vết nứt từ từ xuất hiện trên cơ thể Thần Kiếm Thu. Ngay sau đó là vết thứ hai, thứ ba.  Cuối cùng, cơ thể Thần Kiếm Thu đầy rẫy những vết nứt không có quy luật giống như mạng nhện, trông cực kỳ dữ tợn và đáng sợ.  

“Mày.”  

Chỉ vừa nói được một chữ, các vết nứt trên cơ thể Thần Kiếm Thu đột nhiên vỡ toang.  

Rắc rắc.  

Trong chưa đến ba nhịp thở, Thần Kiếm Thu đã bị nứt thành vô số mảnh nhỏ. Những mảnh này vừa vỡ ra lập tức bốc cháy trong không trung, cuối cùng hoá thành hư vô.  

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Thần Kiếm Thu đã chết một cách sạch sẽ chẳng để lại thứ gì như thế.  

Không gian trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng ho nhẹ của Đường Tuấn không ngừng vang lên. Từ Dần Thiệp, đám người Kiều Bất Di, cho đến những tu sĩ sơ kỳ của Động Hư Cảnh, tất cả đều sững sờ tại chỗ, ánh mắt ngây ngốc.  

“A! Rốt cuộc cậu là ai! Thế mà lại dám giết Thần Kiếm Thu, cậu đã gây ra họa lớn rồi!” Không bao lâu sau, giọng nói tức giận của Dần Thiệp vang vọng trong không gian.  

Giờ đây gương mặt hiền lành của ông ta tràn đầy tức giận, ánh mắt sắc như lưỡi dao. Tô Minh Thao và Kiều Bất Di lặng lẽ đến bên Đường Tuấn bảo vệ anh.  

“Bác sĩ, cậu không sao chứ?” Hai người truyền âm hỏi. 

Bình luận

Truyện đang đọc