CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khí linh, ngoại trừ chí bảo thiên địa cực kỳ hiếm thấy là trời sinh nuôi, đại bộ phận khí linh khác đều là hậu thiên chế tạo. Mặc dù đã có thể biểu hiện hình người, thậm chí so với thân thể máu thịt bình thường còn cường đại hơn. Nhưng so ra kém sinh linh thần thánh trời sinh.  

Mà sinh linh trời sinh thiêng liêng cùng thiên địa đại đạo vô cùng hòa hợp. Loại khí linh như bọn họ, nếu như có thể đạt được một bộ thân thể của thần thánh trời sinh, sau này xác suất thăng cấp thành đạo khí có thể lớn hơn trăm lần!         

Mà đại vương của bọn họ, thanh Đoạn Kiếm kia, hiển nhiên cũng nhìn trúng cái này.  

Trường Côn thở dài không thôi.  

Theo nó thấy, trong hai người lấy cảnh giới của Khương Thuần là cao nhất, thực lực tất nhiên mạnh nhất.  

Mà nó vừa rồi giao thủ với Khương Thuần, thực lực gần như so với nó không sai biệt lắm. Nếu như nó liều mạng mà nói, có lẽ thật sự có cơ hội lấy được một bộ thân thể của thần thánh trời sinh. Nhưng hiện tại lại tiện nghi cho linh hồn của Đoạn Kiếm.  

“Đã từng có một cơ hội thành đạo khí bày ra trước mặt mình, mình lại không biết quý trọng.”  

Trong lòng Trường Côn Khí Linh bi thương vô hạn, ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn lên nóc nhà.  

Ngay khi tâm thần những thần binh chi linh chấn động, một kích của Đoạn Kiếm rơi vào trên người Khương Thuần.  

Pang, cả người Khương Thuần bay ngược ra ngoài, miệng hộc máu.  

Căn nguyên của anh ta bị tước đoạt chín thành, trong thức hải còn có phù văn lạc ấn, để cho thực lực của anh ta ngay cả một thành cũng không tới. Căn bản không phải là đối thủ của thanh thiên khí đỉnh cấp này.  

“Động Hư Cảnh hậu kỳ.”  

Chẳng qua, Khương Thuần cũng đại khái đánh giá ra thực lực của thanh thiên khí đỉnh cấp này.  

“Tiểu Đường, giao cho anh.”  

Khương Thuần dứt khoát ngồi trên mặt đất, động cũng không muốn động đậy.  

Da mặt Đường Tuấn co rút, tên này thật sự là đủ rồi.  

Đoạn Kiếm thừa thắng truy kích, đi thẳng về phía Khương Thuần, căn bản không quan tâm Đường Tuấn.  

Có lẽ ở Đoạn Kiếm Khí Linh xem ra, một cái Hợp Thể Cảnh còn không đáng để nó coi trọng.  

“Có thể đụng phải thần thánh trời sinh yếu như vậy, thật sự là trời giúp tôi.”  

Đoạn Kiếm Khí Linh điều khiển đại kiếm màu đỏ sậm, muốn đâm xuống lần nữa.  

Nhưng đúng lúc này, thân kiếm bỗng nhiên dừng lại, không cách nào đi tới được.  

Bình luận

Truyện đang đọc