CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngao Vấn Thiên đã đột phá xong, cảm nhận được sức mạnh trên người đã mạnh hơn mấy lần, tuy rằng thoạt nhìn vẫn có chút thảm hại như cũ, nhưng anh ta đã tìm lại được lòng tin.  

Anh ta chỉ phê bình đúng hai chữ với hành động của Đường Tuấn.  

"Nhóc Đường, đánh không lại thì chúng ta nhát gan thôi, cậu đừng có tự đi tìm chết chứ!”  

Con thú nhỏ A Bảo ở dưới kêu lên.  

Hàm răng của Thuỷ Miểu Miểu cắn đôi môi đỏ hồng, một luồng hào quang b ắn ra từ ấn đường đi tới trước người của Đường Tuấn.  

Mặt của Đường Tuấn lộ vẻ kinh ngạc, vậy mà lại là Thuỷ Tự Thần Văn.  

Thuỷ Miểu Miểu nói khẽ: "Đồng ý với tôi, đừng có chết đấy."  

Đường Tuấn thật sự không hiểu nổi tại sao Thuỷ Miểu Miểu lại thay đổi cái nhìn với anh lớn như vậy.  

Anh do dự một chút, thu hồi Thuỷ Tự Thần Văn, nói: "Cảm ơn. Chờ trận chiến này kết thúc, tôi sẽ đến cửa để báo ơn."  

Thủy Miểu Miểu nghe vậy thì khuôn mặt tươi cười đỏ đi rất nhiều, dùng một loại âm thanh có chút thay đổi nhỏ mà nói: "Được, tôi sẽ đợi anh ở Thiên Hải Giới."  

Thiên Hải Giới là nơi cô ta sinh ra, cũng là nơi nòng cốt của Hải tộc.  

Đường Tuấn khẽ gật đầu, không có suy nghĩ gì nhiều.  

Anh có Hỏa Tự Thần Văn, Thuỷ Tự Thần Văn có tác dụng rất lớn với anh.  

Đám người Hải tộc nhìn thấy cảnh tượng này, còn không hiểu được suy nghĩ của Thuỷ Miểu Miểu, môi của bọn họ giật giật nhưng cũng không có nói gì cả.  

Bọn họ cũng là nhìn Thuỷ Miểu Miểu trưởng thành, cũng mong muốn cô ta có thể tìm được người mình thích.  

Chỉ là hôn ước giữa cô ta và Ngao Vấn Thiên là do chính miệng Hải Thiên Vương và Long Thần quyết định, không thể thuận theo sự phản đối của bọn họ được.  

Có vài người nhìn Đường Tuấn ở dưới Lôi Vân, thở dài trong lòng một cái rồi nói: "Nếu như cậu ta không có năng lực thì tốt nhất là nên chết ở dưới thiên kiếp đi, đúng lúc chặt đứt nỗi nhớ nhung của công chúa."  

Cơ thể của Đường Tuấn chìm đắm trong Lôi Quang, thoạt nhìn rất oai phong lẫm liệt, lạnh lùng nhìn Ngao Vấn Thiên rồi nói: "Có dám tiến vào thiên kiếp của tôi đánh một trận không?"  

Ngao Vấn Thiên khẽ run, một khi anh ta tới gần Đường Tuấn thì lôi kiếp trên bầu trời sẽ tự động sinh ra cảm ứng, anh sẽ bị dính líu vào cùng nhau, đồng thời cường độ của lôi kiếp cũng sẽ được tăng cường.  

Điều này có chút bất lợi với anh ta, nhưng nhìn ánh mắt khiêu khích của Đường Tuấn, Ngao Vấn Thiên cắn răng nói: "Có gì mà không dám chứ?"  

Anh ta cũng không phải là bị kích động, mà là cảm thấy bản thân đã từng vượt qua lôi kiếp rồi, ít nhất thì có kinh nghiệm hơn Đường Tuấn, vẫn có ưu thế hơn.  

Người của Long tộc muốn ngăn cản nhưng đã không còn kịp nữa rồi.  

Có vài người trong bọn họ bất bình, nghĩ rằng Đường Tuấn quá hèn hạ, vậy mà lại sử dụng phép khích tướng với Ngao Vấn Thiên.  

Nhưng cũng có vài người cười khẩy không thôi, nói: "Lần này anh ta là tự làm tự chịu. Thái tử đã từng vượt qua lôi kiếp, cho dù kinh nghiệm hay trên thực lực thì đều mạnh hơn Đường Tuấn. Mà một khi thái tử đi vào thì uy lực của lôi kiếp sẽ tặng mạnh, áp lực của Đường Tuấn chỉ càng lớn thêm nữa. Anh ta cho rằng như vậy là có thể hạn chế được thực lực của thái tử, nhưng lại không biết hạn chế với anh ta lại càng nhiều hơn."  

Bình luận

Truyện đang đọc