CHIẾN THẦN THÁNH Y

Lời này của ông ta rất chân thành, mặc dù không trách cứ Đường Tuấn nhưng vô hình trung lại đội cái mũ này lên đầu anh. Nếu cậu Long bị thương, ảnh hưởng đến tương lai của giới võ đạo, những trách nhiệm này đều tính lên người của Đường Tuấn. Đường Tuấn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ, chết trăm lần cũng không thể chuộc tội.   

Advertisement

“Vô sỉ!” Mục Văn Phong hung dữ mắng.   

Advertisement

Dù anh ta tu luyện võ đạo, đối với nhân tình thế thái không hiểu cho lắm, nhưng lúc này cũng nhìn ra được hiểm cảnh của Đường Tuấn. Càng cảm thấy ác cảm với đám người vì tư lợi này. Cái gọi là đại nghĩa, chẳng qua là suy nghĩ của bản thân họ thôi. Chưa nói đến việc Đường Tuấn có thể bỏ mặc người phụ nữ của mình đi thông báo cho cậu Long hay không. Nếu anh đi, đến lúc đó sẽ phải đối mặt với sự vây công của bốn thiên kiêu thế gia, sống chết khó biết!  

Quỷ U mặc dù đang cúi đầu trước Đường Tuấn, nhưng lúc này khóe miệng cậu ta lại nở nụ cười lạnh.  

Trương Tĩnh Hòa chớp mắt, anh ta nhìn Đường Tuấn, thầm nghĩ: “Lần này dù sao cậu cũng nên thỏa hiệp thôi.”  

Trong suốt khoảng thời gian qua, lúc nào anh ta cũng bị Đường Tuấn đánh cho thương tích đầy mình.   

Vốn dĩ Trương Tĩnh Hòa cho rằng, khi mình lên đến Thần Hải cảnh có thể tìm về một chút lòng tin. Nhưng Đường Tuấn lại cho anh ta thấy thực lực của Thiên Nhân ngang tàng vô địch, như thần như ma, kéo anh ta từ trong đám mây ảo tưởng ngã xuống đất lần nữa! Lần này, đối mặt với sự sỉ nhục và áp bức của đám người kia, anh ta cảm thấy nhất định Đường Tuấn sẽ thỏa hiệp thôi! Nếu không thì chẳng khác gì cùng lúc đắc tội với Nghịch Luân và nhiều thế gia như vậy!  

Bỗng nhiên Quỷ U nói: “Hai người Thiên nhân nhắc đến, tôi không quen. Chỉ là trước khi chúng ta đến, quả thật có một ông lão dẫn theo một cô gái chạy đến giữa ngọn núi. Sắc mặt cô gái kia trắng bệch, khí tức vô cùng yếu ớt, giống như chẳng sống được bao lâu nữa.”   

“Thiên nhân, đừng nói mạng của một cô gái, cho dù mạng của hàng trăm hàng ngàn người, cũng không quan trọng bằng mạng sống của cậu Long. Xin Thiên nhân đừng do dự.” Sắc mặt của người đàn ông họ Lữ kia trầm xuống, quỳ ở trước mặt Đường Tuấn.  

Rầm rầm rầm rầm!  

Người đàn ông họ Lữ quỳ xuống, tiếp đó những người khác cũng lần lượt quỳ theo, trên mặt người người là vẻ kiên quyết, quỳ xuống không có ý đứng dậy.  

Cuối cùng chỉ còn lại mấy người Hòa thượng câm, Mục Văn Phong, Trương Tĩnh Hòa và Chu Xuyên chẳng có liên quan gì tới Nghịch Luân đứng ở đó.   

Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng nhất định Đường Tuấn sẽ thỏa hiệp, thì chỉ thấy anh cười khẩy. Anh tiến lên phía trước một bước, từ trên cao nhìn xuống hơn mười đệ tử cổ phái đang quỳ phía dưới, trên mặt anh tỏa ra sự lạnh lẽo.   

“Trong mắt mấy người, cậu Long là trụ cột của giới võ đạo, là sao kim, là tương lai. Nhưng theo tôi thấy, anh ta không đáng một đồng, ngay cả một đầu ngón tay của Tiểu Lan cũng không sánh nổi!”   

“An nguy của cậu ta thì có liên quan gì tới tôi!”   

“Nếu mấy người không muốn anh ta chết đến mức đó, vậy thì tự mình đi mà cứu. Đi để chết thay anh ta, tôi nhường cơ hội lưu danh sử sách này cho mấy người đấy, để mấy người làm rạng rỡ tổ tông!”   

“Quỷ U, dẫn đường!” Không đợi đám đàn ông họ Lữ phản bác, Đường Tuấn đã ra lệnh cho Quỷ U.

Bình luận

Truyện đang đọc