CHIẾN THẦN THÁNH Y

Dương Hào mỉm cười kiêu ngạo, nói: “Đúng vậy, Tiểu Hân. Làm trợ lý cho người ta không phải con đường đúng đắn. Nếu em muốn làm việc, có thể làm trợ lý cho anh, một năm anh cho em bảy trăm triệu tiền lương.”  

“Đương nhiên, sau khi em gả cho anh, anh hi vọng em đừng đi làm nữa, cứ ở nhà làm người vợ toàn thời gian, sinh mấy đứa con trai cho anh, để mẹ anh sớm được ôm cháu.” Anh ta liếc nhìn căn nhà một lượt, nói: “Còn về căn nhà này, bán đi. Anh sẽ mua cho em một căn khác tốt hơn trong trung tâm thành phố, để dì có thể vào ở.”  

Advertisement

Hai người kẻ xướng người họa, đã quyết định tương lai của Dương Lộc.  

Advertisement

“Trần Lệ Nhàn, thế nào? Điều kiện của Dương Hào nhà tôi phong phú đúng không. Nhưng mà vẫn phải thêm một điều kiện, phải lập hợp đồng tài sản trước hôn nhân, nếu sau này ly hôn, cô phải trắng tay ra đi.” Người phụ nữ trung niên cười lạnh.  

Trần Lệ Nhàn nhìn Dương Lộc, nói: “Tiểu Lộc, mẹ tôn trọng suy nghĩ của con.”  

Gương mặt xinh đẹp của Dương Lộc tràn ngập vẻ lạnh lẽo, trong lòng tích tụ lửa giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Hào. Cô ấy quản lý Tập đoàn Thiên Thanh đã sắp một năm, vô hình trung đã nuôi dưỡng khí thế của nữ hoàng. Bị cô ấy nhìn chằm chằm, Dương Hào lập tức cảm thấy áp lực, giống như đang đối diện với ông chủ của mình.  

Đường Tuấn nghe đến đây lại bật cười.  

“Anh cười cái gì?” Dương Hào xấu hổ, giống như bị người ta xem thường.  

“Tôi cười anh còn chưa làm rõ tình hình. Cười anh còn chưa hiểu rõ tại sao có thể hợp tác với Tập đoàn Thiên Thanh?” Đường Tuấn giễu cợt nói. Đường Tuấn đã đoán được, hẳn là Dương Lộc nể mặt ân tình năm đó của nhà Dương Hào, mới để nhà Dương Hào phụ trách một phần hợp tác nhỏ với Tập đoàn Thiên Thanh. Mà để tránh dây dưa quá nhiều, Dương Lộc không chủ động ra mặt. Không ngờ cuối cùng lại để Dương Hào dựa vào chuyện đó để sỉ nhục.  

‘Cốc! Cốc!’  

Chính vào lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.  

“Tổng giám đốc, cô quên lấy đồ.” Cửa bị đẩy ra, một cô gái trẻ trung mặc đồ công sở bước vào, tay cầm túi xách của Dương Lộc, nhìn qua có lẽ ban nãy đã bỏ trên xe. Cô gái này bình thường là trợ lý về phương diện sinh hoạt và công việc của Dương Lộc.  

“Ừm.” Dương Lộc nhận túi xách trong tay.  

“Trợ lý Lăng, sao cô lại đến đây?” Dương Hào nhìn thấy cô gái vào đây, buộc miệng hỏi.  

Trợ lý Lăng nhìn Dương Hào, cười nói: “Tổng giám đốc quên lấy đồ, tôi lấy giúp cô ấy.”  

Đồng tử Dương Hào co lại, chỉ Dương Lộc nói: “Cô nói, cô ấy là tổng giám đốc của tập đoàn các cô?”  

Trợ lý Lăng khó hiểu cười nói: “Đương nhiên rồi. Hợp tác của anh với tập đoàn chúng tôi, là do tổng giám đốc tự mình xét duyệt. Tôi còn tưởng là hai người quen nhau.”  

“Tổng giám đốc, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước. Ngày mai sẽ đến đón cô.” Trợ lý Lăng nói với Dương Lộc một câu, sau đó ra ngoài.  

“Bây giờ hiểu rồi chứ.” Đường Tuấn lạnh lùng nhìn Dương Hào.  

Dương Hào ngơ ngác đứng yên tại chỗ, cực kì khiếp sợ, nói: “Vậy, vậy anh là ai?”  

Bình luận

Truyện đang đọc