CHIẾN THẦN THÁNH Y

Chát!  

Advertisement

Bàn tay đội trưởng vệ sĩ còn chưa chạm được vào bả vai của Đường Tuấn đã thấy anh hất tay lên, ra tay sau lại đến trước, bàn tay dừng trên mặt đối phương. Tuy Đường Tuấn chỉ dùng không tới một phần nghìn năng lực của mình lại vẫn tát cho đối phương bay ra ngoài. Hai má của tên đội trưởng đám vệ sĩ sưng tấy, răng rụng đầy đất.  

Advertisement

Nhân viên Tập đoàn Thiên Thanh hít hà một hơi. Bọn họ đã nghe nói chủ tịch có võ từ lâu, không ngờ lại mạnh như vậy. Một cái tát đã đánh bay một người đàn ông vạm vỡ hơn trăm cân, đơn giản như đánh ruồi bọ vậy. Nhưng mọi người không biết, với thực lực hiện tại của Đường Tuấn thì chụp bay một võ giả nội kình đúng là thoải mái như đánh ruồi bọ vậy.  

"Fuck! Anh em cùng lên đi! Đánh chết thằng này!"  

Đám vệ sĩ sửng sốt một lát rồi gầm lên, đồng loạt xông về phía Đường Tuấn, hung ác như không sợ chết vậy.  

Lúc này, Dương Lộc và Ninh Đình Trung trong phòng họp đang nén giận nhìn hai người đối diện. Đối diện là đại biểu đàm phán của Tập đoàn Đức Long, anh ta tên là Owen, có mái óc màu vàng, đôi mắt xanh lơ và chiếc mũi khoằm. Mà bên cạnh Owen còn có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi giày da, vẻ mặt vô cùng chính phái. Ông ta gõ ngón tay xuống mặt bàn theo nhịp, nở nụ cười châm biếm: "Tổng giám đốc Dương, Giám đốc Ninh, không biết hai người nghĩ kỹ chưa? Lần này bên ngành chúng ta rất để ý hợp tác giữa Tập đoàn Đức Long và Tập đoàn Thiên Thanh đấy, hy vọng hợp tác này có thể thành công, giúp hai tập đoàn càng hiểu biết lẫn nhau hơn."  

Ninh Đình Trung căm giận nói: "Đây không phải hợp tác, mà là cướp bóc! Nếu chỉ đơn thuần hợp tác thì sao chúng tôi phải công khai thành phần Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần cho bọn họ chứ? Đã vậy, bọn họ không cần làm gì đã chiếm được bảy mươi phần trăm lợi nhuận?"  

Dương Lộc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều: "Chúng tôi có thể hợp tác với Tập đoàn Đức Long, cũng có thể cho bọn họ chiếm phần lợi nhuận lớn hơn. Nhưng chúng tôi tuyệt đối không tiết lộ thành phần Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần cho bọn họ. Đây là điểm mấu chốt. Tôi sẽ không mang tương lai công ty mình ra làm tiền đặt cược."  

Owen cười lạnh một tiếng: "Tương lai của công ty các cô? Cái công ty rẻ rách này thì có tương lai gì chứ? Bảo các cô công khai thành phần là vì muốn kiểm tra đo lường xem có thành phần nào trong đơn thuốc ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe hay không. nếu không các cô có tặng công thức cho tôi thì tôi cũng chẳng buồn nhìn đâu. Thư ký Hải, xem ra Tập đoàn Thiên Thanh không có chút thành ý hợp tác nào rồi."  

Thư ký Hải ngồi cạnh anh ta hừ lạnh, mặt trầm xuống nói: "Tổng giám đốc Dương, tôi hi vọng cô hiểu rõ lần hợp tác này có ý nghĩa gì. Tập đoàn Đức Long là tập đoàn dược phẩm quốc tế, tôi cam đoan bọn họ sẽ không tham lam cướp đoạt công thức của các cô. Nếu các cô vẫn kiên trì theo ý mình thì tôi chỉ có thể đăng báo lên cấp trên thôi. Đến lúc ấy đơn xin duyệt thuốc mới xin mở rộng công ty chi nhánh của các cô sẽ phải suy xét thêm một thời gian rồi."  

Dương Lộc và Ninh Đình Trung nghe xong giận đến nghiến răng nghiến lợi. Thư ký Hải này tuy chức vị không cao, nhưng vừa vặn phạm vi quản lý bao gồm cả Tập đoàn Thiên Thanh. Nói trắng ra thì Owen muốn mượn việc hợp tác cướp công thức của bọn họ mà thôi, mà thư ký Hải chính là trợ lực tốt nhất của anh ta.  

Thư ký Hải và Owen đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được ý mừng trong mắt đối phương.  

Đặc biệt là Owen, tâm trạng không tránh được hơi kích động. Tuy lần này vì mượn sức thư ký Hải mà tiêu tốn mất ba mươi lăm tỷ tài chính, nhưng so với lợi nhuận khổng lồ mà Bột Tuyết Cơ và thuốc Thông Thần mang lại thì chút tiền ấy vô cùng bé nhỏ không đáng kể mà thôi.  

"Dùng ba mươi lăm tỷ đổi lấy hai phương thuốc, đúng là buôn bán lời." Nụ cười trên mặt Owen ngày càng sâu, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi.

"Thư ký Hải!" Ninh Đình Trung phẫn nộ đứng phắt dậy: "Trình tự phê duyệt nào của chúng tôi cũng đủ tư cách, ông dựa vào đâu không duyệt cho chúng tôi chứ?"  

Thư ký Hải cười nhạt, duỗi bàn tay ra lật lại, kiêu ngạo nói: "Dựa vào bàn tay này của tôi vừa vặn nắm giữ mạch máu Tập đoàn Thiên Thanh, cho các người sống thì các người sống, bảo các người chết thì các người phải chết. So với sự tồn vong của công ty các người thì tổn thất hai phương thuốc cũng không phải chuyện gì to tát! Nghĩ cho kỹ đi!" 

Bình luận

Truyện đang đọc