*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Em nhất định không lấy Nhan Minh đâu.” Mộ Dung Lan cam đoan.
“Tôi biết. Tôi sẽ đi tìm cô.” Đường Tuấn nói. Anh cũng rất muốn đi xem nhà họ Mộ Dung trông như thế nào mà lại dùng con gái của mình làm một quân cờ thương mại.
Advertisement
Cuối cùng, nhóm người Mộ Dung Lan và Mộ Dung Hà vẫn rời đi. Đường Tuấn nhìn chiếc máy bay trên đỉnh đầu bay vút lên trời cao, tâm trạng anh cũng dần dần bình tĩnh lại. Anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm, anh không thể giống như những người trẻ tuổi đa sầu đa cảm, cứ chìm đắm trong bi ai sầu khổ..
Sau kái xe ra khỏi sân bay, Đường Tuấn gọi điện cho Quách Thịnh Minh. Hai ngày trước, Quách Thịnh Minh đã đề cập với anh, Đồ Thành đã vào đến tỉnh Khánh Hòa, hiện đang xuất phát đến thành phố Vinh, có lẽ anh ta sẽ nhanh chóng tìm đến cửa.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói Quách Thịnh Minh truyền đến từ đầu dây bên kia: “Anh Đường, anh gọi đến thật đúng lúc, vừa vặn tôi cũng muốn tìm anh.”
“Ồ. Đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Đồ Thành đã thật sự đến thành phố Vinh rồi sao?” Trong mắt Đường Tuấn có ý tuyên chiến hừng hực.
Về phương diện võ công, mặc dù anh không ngừng khổ luyện, nhưng khổ nỗi anh lại không có danh sư chỉ điểm, nên cũng không có cơ hội so tài với các cao thủ. Điều này khiến anh như rơi vào khó khăn, không có cách nào lĩnh hội võ họ cao thâm hơn. Lúc này, mặc dù ngoài mặt anh rất bình tĩnh, nhưng lời nói vừa rồi của Mộ Dung Hà khiến cho lòng anh ôm cục tức, cần phải nhờ vào một trận chiến lớn để phát tiết ra.
“Không phải vậy.” Giọng nói của Quách Thịnh Minh có chút gấp: “Đồ Thành tìm được Diệp Thiên Vũ rồi.”
“Ông Diệp?” Đường Tuấn hơi nhíu mày: “Mặc dù Ông Diệp là cao thủ nội công đỉnh cao, ông ấy cũng đã lĩnh hội được bí quyết dùng công hoá khí, nhưng dù sao thì ông ấy cũng không phải là cao thủ tông sư. Lẽ nào Đồ Thành không biết xấu hổ như vậy sao?”
Cao thủ tông sư có tiếng tăm càng lớn thì sẽ càng trân quý danh dự của mình, họ sẽ không chủ động so tài với những người có cảnh giới thua kém mình. Đương nhiên, nếu đối phương khiêu khích trước sẽ lại là một chuyện khác. Đây là quy củ mọi người ngầm thừa nhận ở trong giới võ thuật.
Quách Thịnh Minh nói: “Hình như Đồ Thành đã nhận được tin, ông ta biết Diệp Thiên Vũ có liên quan đến loại thuốc mới được đưa ra thị trường của tập đoàn Nam Nhật lần này, cho nên mới đi tìm ông ấy.”
“Thời gian? Địa điểm?” Đường Tuấn hỏi ngắn gọn. Thác Thành Long đến để ám sát Diệp Thiên Vũ, việc này không thể giấu được Đồ Thành. Đối phương tìm được Diệp Thiên Vũ, người đang hợp tác ngoài mặt với tập đoàn Nam Nhật, cũng có thể chứng minh được điểm này.
“Địa điểm ở phòng tập võ Thành Vân của Ông Diệp, thời gian là ba giờ chiều nay.” Quách Thịnh Minh nói.
“Ừ. Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ đến đó ngay.” Đường Tuấn nói. Diệp Thiên Vũ đã giúp anh rất nhiều trong việc buôn bán thuốc mới, anh không thể ngồi yên một chỗ không quan tâm được. Hơn nữa, nói cho cùng thì chuyện này cũng từ anh mà ea
Quách Thịnh Minh vội vàng nói: “Anh Đường, anh thật sự không suy nghĩ lại sao. Đồ Thành đã có được chân truyền của Cổ Sáng, thực lực của ông ta thâm sâu không thể lường được. Anh cần gì phải mạo hiểm như vậy? Các học trò của Diệp Thiên Vũ khá có thế lực ở thành phố Đà Nẵng, Đồ Thành không dám liều lĩnh ra tay đâu. Nhà nước cũng sẽ không cho phép một võ phu nước ngoài làm loạn trong lãnh thổ Việt Nam đâu.”
Đường Tuấn không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Thế lực của