CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Anh thật sự không suy xét lại à?" Mộc Thanh Lam thấp giọng nói: "Anh dẫn theo những người này đi đến bí cảnh Bồng Lai cũng chẳng khác gì chịu chết."  

Advertisement

Đường Tuấn nói với giọng điệu nghiêm nghị: "Ai chịu chết còn chưa chắc."  

Advertisement

Mộc Thanh Lam bị câu nói này chọc giận đến mức sắc mặt khó coi hơn nhiều, xoay mặt đi, vẻ mặt ghét bỏ kiểu ‘nhãi ranh không thể cùng mưu’.  

"Anh Đường, qua không lâu sau cơn bão lớn sẽ tới ngay." Lúc này Lý An đi tới, trầm giọng nói.  

"Ừm." Bàn tay Đường Tuấn nắm lan can boong thuyền tay hơi siết chặt. Thuyền càng chạy về chỗ sau trong biển, anh càng có thể cảm nhận được cơn bạo động của nguyên khí giữa thiên địa. Cơn bạo động này khiến tim anh cũng đập nhanh hơn.  

Lý An nhìn vẻ mặt của Đường Tuấn, trong lòng than nhẹ một tiếng, vừa chuẩn bị nói điều gì đã bị một tiếng nói khác cắt ngang.  

"Xem ra hình như tông sư Đường của chúng ta khá căng thẳng nhỉ." Lỗ Bảo Lâm đi ra từ trong khoang thuyền, nói với vẻ mặt vui vẻ. Chẳng qua ý cười này lại khiến người ta cảm thấy hơi lạnh, mang theo vài phần trào phúng.  

Ở phía sau anh ta là Lỗ Duy Minh và một vị tông sư khác, Tiền Minh Viễn. Vốn dĩ Tiền Minh Viễn có quan hệ đối địch với nhà họ Lỗ, nhưng sau khi Đường Tuấn chặn ngang vào, Tiền Minh Viễn rất không có tiết tháo mà chọn hợp tác với nhà họ Lỗ.  

Còn lúc này chiếc thuyền đánh cá mà đám người đang đi là do nhà họ Lỗ dùng giá cao mua được, là chiếc thuyền đánh cá tốt nhất trong vùng lân cận trấn nhỏ.  

"Bảo Lâm, không được đối vô lễ với cậu Đường. Dù sao cậu Đường vừa ra ngoài không được bao lâu, cũng khó tránh khỏi có phần căng thẳng. Cháu khá có kinh nghiệm ở phương diện này, có thể truyền dạy cho cậu ta đôi chút." Lỗ Duy Minh cười nhẹ, nói với Đường Tuấn: "Đường Tuấn, mặc dù tu vi võ đạo của cậu cao hơn Bảo Lâm, nhưng Bảo Lâm đã đi ra ngoài xông xáo từ rất lâu, về mặt kinh nghiệm thì thằng bé còn mạnh hơn cậu, cậu có gì không hiểu thì có thể xin thằng bé chỉ bảo cho."  

"Được." Đường Tuấn cười như không cười, nói.  

Lỗ Bảo Lâm nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng, có phần khinh thường. Anh ta đi đến bên cạnh Mộc Thanh Lam, trên mặt nặn ra một nụ cười có phần nịnh nọt, nói: "Cô Mộc, đợi lát nữa nếu gặp được nguy hiểm gì ở trên biển thì cô cứ đến tìm tôi. Có nhà họ Lỗ tôi bảo vệ cô, tuyệt đối sẽ không có cơ sở nào."  

Mặc dù Mộc Thanh Lam đã thay đổi đơn giản về dung mạo, không nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Nhưng trong lúc nhất thời khí chất của cô ta lại không thể thay đổi, trong trẻo lạnh lùng như sen băng trên núi tuyết, là kiểu người mà phần lớn đàn ông đều muốn theo đuổi. Lúc này cho dù dung mạo của cô ta chỉ ở bậc trung nhưng vẫn hấp dẫn Lỗ Bảo Lâm. Bởi vậy, sau khi một đám người lên thuyền, Lỗ Bảo Lâm lập tức mượn nhiều cơ hội để lôi kéo làm quen. Đặc biệt từ khi anh ta biết Mộc Thanh Lam chỉ là một vị võ giả nội kình, anh ta càng tích cực hơn. Anh ta tự nhận là với thân phận người nhà họ Lỗ của anh ta thì thừa sức để kết đôi với một vị võ giả nội kình.  

Mộc Thanh Lam là thánh nữ Băng Cung, thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý đến Lỗ Bảo Lâm. Nếu không phải cô ta muốn chờ xem dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ sau khi biết thân phận của Đường Tuấn thì cô ta đã dùng một bàn tay đánh tên Lỗ Bảo Lâm chán sống này xuống biển rộng từ lâu rồi.  

Thấy thái độ của Mộc Thanh Lam lạnh nhạt, trong mắt Lỗ Bảo Lâm lóe lên ba phần tức giận, trên mặt lại bày ra một khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu hỏi Đường Tuấn: "Anh Đường, tôi muốn hỏi anh một vấn đề này. Không biết anh đến từ thế gia hay tông môn nào? Tôi thật sự khá tò mò, người không hề có kinh nghiệm xông xáo gì như anh, trưởng bối của anh lại dám thả anh ra ngoài, chẳng lẽ không sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay sao?"  

"Bảo Lâm, nói chuyện cẩn thận." Lỗ Duy Minh quát lớn một câu, nhưng trên mặt lại vẫn là vẻ thản nhiên, không hề có ý quở trách Lỗ Bảo Lâm: "Cậu Đường, Bảo Lâm nói chuyện khá thẳng thắn, cậu đừng trách nó. Chẳng qua tôi cũng rất tò mò cậu đến từ nhà nào, không bằng cậu cứ nói ra đi, nói không chừng còn có giao tình với nhà họ Lỗ tôi." 

Bình luận

Truyện đang đọc