CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sử thành chủ nói: "Vết thương của cha đã lành rồi."  

Sử Đào mỉm cười, anh ta nói với ông Qua: "Không hổ là thầy Qua, ông vừa ra tay, thì bệnh hay vết thương gì cũng đều khỏi."  

Ông Qua lắc đầu và nói: "Không phải tôi."  

Sử Đào sững sờ.  

Sử thành chủ lúc này mới hỏi: "Sử Đào, vừa nãy con nói ai là thầy lang băm vậy?"  

Sử Đào không còn cách nào khác ngoài việc đè nén nghi ngờ của mình, chỉ vào Đường Tuấn, tức giận nói: "Là anh ta, suýt chút nữa đã hại chết Tri Huệ, em gái còn bảo vệ cho anh ta, cha, cha phải nói lại chó em nó biết."  

Bốp bốp.  

Vừa dứt lời, Sử thành chủ đã tát thẳng vào mặt anh ta hai cái, dùng hết sức, giọng nói dứt khoát.  

"Con còn mặt mũi nói em gái sao. Đừng nói là đánh con, cha giết chết con cũng được."  

Sử thành chủ trong mắt đầy tức giận, ông ta nói: "Nếu không nhờ cậu Dược này, cái mạng của cha không biết có còn giữ được hay không."  

Ông Qua gật đầu, nói: "Vết thương của thành chủ rất là nghiêm trọng. Nếu không nhờ thầy lang băm như cậu Dược đây, sợ rằng tôi cũng không bằng lang băm."  

Sử Đào sững sờ, có chút bối rối, em gái thì cũng thôi, tại sao bây giờ đến cả ông Qua và cha anh ta cũng nói giúp cho tên khốn này.  

"Y thuật của anh ta giỏi hơn cả ông Qua, không phải chứ. Anh ta xém chút còn hại chết Tri Huệ." Sử Đào vô thức nói.  

Ông Qua hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ Vệ Võ, nói: "Con nói cậu Dược suýt chút hại chết Tri Huệ, là con ra tay cứu Tri Huệ?"  

Vệ Võ hai má khẽ run nói: "Thưa thầy, con."  

“Con dám nói lại lần nữa?” Ông Qua hét lên.  

Toàn thân Vệ Võ run lên, không dám nói thêm một lời.  

Bốp bốp.  

Ông Qua tát thẳng vào mặt Vệ Võ, nói: "Sao tôi lại nhận một học trò không biết xấu hổ như vậy chứ, những y thuật đó của con đều là do thầy dạy, con có bao nhiêu cân lượng tôi không biết sao, nếu ngay cả cậu Dược cũng không trị được, con có thể trị được sao?"  

Sắc mặt Vệ Võ tái nhợt, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hổ thẹn, muốn độn thổ cho xong.  

“Còn không mau xin lỗi cậu Dược!” Ông Qua hét lên.  

“Con cũng vậy.” Sử thành chủ đá vào Sử Đào.  

"Xin lỗi, anh Dược, khi nãy là bọn tôi có mắt như mù."  

Cho dù trong lòng Sử Đào và Vệ Võ có không muốn như thế nào, họ cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà nuốt vào bụng.  

Đường Tuấn nhìn hai người bọn họ, không nói gì.  

Thấy vậy, Sử thành chủ vội vàng nói: "Cậu Dược, nể mặt tôi tha cho Sử Đào đi."  

Ông Qua lại tát vào mặt Vệ Võ và nói: "Quỳ xuống."  

Bình luận

Truyện đang đọc