CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sắc mặt Quân Tuyết Mãn vô cùng khó coi, cuối cùng cô ta cũng biết mình sai rồi, hơn nữa còn sai rất thái quá.  

Viên Lâu Lan hoàn toàn hiểu.  

Ánh mắt cô ta nghiêm nghị, thu hồi lòng khinh thị, quát: "Lâm Kinh Thiên, toàn lực ứng phó với cô ta!”  

Lâm Kinh Thiên cũng phục hồi tinh thần lại, gật đầu thật mạnh.  

Đường Tuấn nhìn Lâm Kinh Thiên, nói với Quân Tuyết Mãn: "Nếu như muốn thắng, hãy dốc toàn lực đi tiếp kiếm của anh ta.”  

Quân Tuyết Mãn nhìn Đường Tuấn một cái, ánh mắt vẫn có chút tức giận, cũng không biết cô ta có nghe vào những lời này hay không.  

Trong sân đấu võ, Lâm Kinh Thiên cười rộ lên, nói: "Quân Tuyết Mãn, tôi không thể không nói vận khí của cô không tệ.  

Tên nhóc đứng cuối trong tân binh lúc này lại có thể đánh cùng tôi một trận.  

Có điều cô coi như là tự hủy tiền đồ, lại chủ động từ bỏ cho bác sĩ Đường trị liệu cho cô, không biết nên nói cô ngu xuẩn, hay là tự đại đây?”  

Quân Tuyết Mãn thật vất vả mới khôi phục tâm tình bình tĩnh nhưng lại lần nữa nổi lên gợn sóng, trong con ngươi xinh đẹp phun ra lửa giận, lớn tiếng quát: "Lâm Kinh Thiên, anh nói nhảm nhiều lắm.”  

Hiện tại cô ta sợ nhất, chính là người khác nhắc tới chuyện này, làm cho cô ta không còn đất xấu hổ, xấu hổ tức giận muốn chết.  

Đường Tuấn và Nam Trang bên ngoài sân đấu võ không khỏi lắc đầu, Lâm Kinh Thiên rõ ràng là đang cố ý làm xáo trộn tâm thần Quân Tuyết Mãn.  

"Trực tiếp quyết thắng bại đi, Quân Tuyết Mãn.  

Cuồng Lãng Thập Tam Kiếm!”  

Lâm Kinh Thiên hét lên một tiếng, cự kiếm trong tay huy động, pháp lực mênh mông cuồn cuộn mà ra.  

Quân Tuyết Mãn nhất thời cảm giác được mình rơi vào một cỗ sóng triều đáng sợ.  

Mỗi lần Lâm Kinh Thiên vung ra một kiếm, chính là một đạo thủy triều.  

Quân Tuyết Mãn không thể không kiên trì tiếp nhận.  

Mỗi một kiếm tiếp theo, sắc mặt Quân Tuyết Mãn đều hiện ra một trận đỏ ửng, hiển nhiên cũng không thoải mái.  

Khi cô ta nhận kiếm thứ mười, Quân Tuyết Mãn đã phun ra một ngụm máu tươi, cô ta cảm giác kinh mạch khiếu huyệt cả người giống như sắp sụp đổ.  

Nhưng không cho phép cô ta suy nghĩ nhiều, kiếm thứ mười một xuất hiện.  

Lúc này đây, Quân Tuyết Mãn cảm giác xương cốt toàn thân dường như đều muốn vỡ vụn.  

Trong lúc vội vàng, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Tuấn, đã thấy trên mặt Đường Tuấn mang theo ý cười nhàn nhạt.  

"Thằng khốn.  

Anh là cố ý hãm hại tôi, mỗi một kiếm của Lâm Kinh Thiên sẽ mạnh hơn, hiện tại cũng chỉ mới mười một kiếm mà thôi, nếu thật sự tiếp nhận toàn bộ mười ba kiếm, tôi chỉ sợ đều phải bị thương nặng, vậy chẳng phải là sẽ chắc chắn thua.  

Bình luận

Truyện đang đọc