CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không phải.” Đường Tuấn đứng dậy, vẻ mặt kiên nghị, trong giọng nói lại mang theo sự tự tin mạnh mẽ, anh gằn từng chữ nói: “Bởi vì tôi nói đúng sự thật!”  

Loading...

Trong mắt anh phảng phất như có ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng, nói với Hạ Văn Thanh: “Anh nói Y học cổ truyền không có cách nào chữa trị bệnh ung thư, vậy tôi hỏi anh, Y học Hiện đại chẳng lẽ có thể chữa khỏi bệnh ung thư sao? Thầy của anh là ông Smith, chuyên nghiên cứu về phương diện chữa trị bệnh ung thư, anh chắc phải rất rõ ràng về chuyện này mới đúng?”  

Advertisement

Hạ Văn Thanh hơi ngẩn ra, nói: “Nếu là phát hiện sớm, dùng phương pháp của Y học Hiện đại phối hợp với bệnh nhân thì có xác suất rất lớn có thể chữa khỏi ung thư.”  

“Phát hiện sớm một chút? Xác suất rất lớn?” Khóe miệng Đường Tuấn gợi lên nụ cười châm biếm, nói: “Họa phúc vô thường, không phải ngay cả những lời này anh cũng chưa từng nghe nói qua chứ? Nếu ngay cả anh cũng không thể đảm bảo có thể chữa khỏi bệnh ung thư, vậy vì sao không để người ta dùng phương pháp của Y học cổ truyền? Đây chính là cái mà anh gọi là có trách nhiệm với bệnh nhân sao? Theo như tôi thấy, chẳng qua chỉ là lừa gạt chính mình, có ý tưởng vào trước là chủ mà thôi! Cũng là một hành động ích kỷ!”  

Hạ Văn Thanh nghe vậy thì sửng sốt, hiển nhiên cậu ta không nghĩ tới Đường Tuấn lại đảo khách thành chủ, tra hỏi lại mình.  

“Làm sao để chứng minh được cách nói của anh?” Hạ Văn Thanh không chịu yếu thế, trầm giọng nói.  

Thành kiến của Hạ Văn Thanh đối với Y học cổ truyền đã hình thành từ ngày mẹ cậu ta qua đời, làm sao có thể chỉ dựa vào vài ba lời nói của Đường Tuấn mà hóa giải được. Nếu như Đường Tuấn không có cách nào chứng minh với cậu ta làm sao dùng biện pháp của Y học cổ truyền để chữa bệnh ung thư, cho dù có ra tay ngay tại chỗ thì cậu ta cũng sẽ không do dự. Cậu ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy chỉ vì một mình Đường Tuấn mà khiến cho rất nhiều bệnh nhân khác bị lừa gạt, hay thậm chí là mất đi cả tính mạng.  

“Đưa tay đây” Đường Tuấn nói.  

Bỗng nhiên, tiếng nói của Đường Tuấn dùng tới chân khí, giọng nói anh tựa như Đế Vương đang nắm trong tay sinh tử làm cho người ta không thể cự tuyệt.  

Suy nghĩ của Hạ Văn Thanh vừa chấn động, vậy mà không tự ý thức được mà đưa tay ra.  

Lúc này cậu ta mới cảm thấy không đúng, muốn rụt tay về, nhưng mà động tác của Đường Tuấn còn nhanh hơn so với cậu ta. Một tay Đường Tuấn nắm lấy cổ tay cậu ta thật chặt, tay còn lại cầm một kim châm bạc, nhanh như điện xẹt mà châm xuống.  

“A?” Hạ Văn Thanh khẽ nhíu mày, mặc dù anh ta nhiều năm không sử dụng đến kỹ thuật của Y học cổ truyền, nhưng từ tiểu học, kỹ thuật Y học cổ truyền đã sớm dung nhập vào trong xương của anh ta. Cậu ta chỉ cần nhìn một cái là biết, một châm này của Đường Tuấn chẳng qua chỉ châm vào huyệt vị thông thường, cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm tới tính mạng của cậu ta.  

Hạ Văn Thanh nhướng mày, động tác muốn rụt tay về cũng đột nhiên dừng lại.  

Anh ta xuất thân từ thế gia Y học cổ truyền, từ nhỏ đã luyện phương pháp dưỡng sinh nên đã sớm luyện được nội công. Lúc này bỗng nhiên cảm giác được, theo một châm của Đường Tuấn hạ xuống, một dòng khí lưu nhỏ lan ra từ chỗ kim châm bạc điểm xuống, tựa như dòng suối mát chảy trong cơ thể cậu ta, khiến cơ thể sinh có một loại cảm giác ấm áp.  

“Chân khí?” Hạ Văn Thanh lập tức cảm ứng được dòng khí lưu này là thứ gì, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên. Thế nhưng một khắc sau, vẻ ngạc nhiên của cậu ta lại biến thành vô cùng khiếp sợ.  

Bình luận

Truyện đang đọc