CHIẾN THẦN THÁNH Y

Yêu Vũ Cơ cười lớn, bàn tay cách không chụp về phía ngọc trụ Phục Ma. Đúng lúc này biến cố đã xảy ra. Pháp lực của Yêu Vũ Cơ mãnh mẽ cỡ nào, dưới một trảo chỉ sợ có thể nhấc lên cả tảng đá mấy ngàn cân chứ đừng nói gì là một cái ngọc trụ Phục Ma nho nhỏ. Nhưng cái ngọc trụ Phục Ma kia vậy mà không bay về phía bà ta, ngược lại lại hướng về một phía khác mà phía đó là một màn sương mù mênh mông lạnh lẽo. Một cái tay đột nhiên từ bên trong màn sương đưa ra ngoài lập tức bắt lấy ngọc trụ Phục Ma, mà ngọc trụ Phục Ma cũng dần trở nên an tĩnh.  

Advertisement

"Là ai? Dám cướp ngọc trụ Phục Ma của tôi! Giả thần giả quỷ đi ra đây cho tôi." Yêu Vũ Cơ quát lên đồng thời bàn tay vỗ một cái, một cỗ pháp lực cường đại đánh về bàn tay kia.  

"Hừ, cái gì ngọc trụ Phục Ma của bà, Yêu Vũ Cơ bà tính là cái thứ gì."  

Advertisement

Một tiếng hừ lạnh từ bên trong màn sương truyền tới, một chưởng va vào chưởng của Yêu Vũ Cơ. Một tiếng ầm ầm vang lên, pháp lực hình thành sóng khí bao trùm bốn phía, sương mù cũng bị ép cho tản ra. Hai người vậy mà không phân cao thấp.  

Yêu Vũ Cơ thu ý cười lại, sắc mặt nghiêm túc hơn rất nhiều thầm nói: "Chẳng lẽ là mấy người Thạch Ma Nữ? Không có khả năng, bọn họ không có loại bảo vật Tuyết Liên ngàn năm này cơ bản không vào được. Hơn nữa Thạch Ma Nữ cùng với Huyền Linh thực lực cũng không mạnh mẽ như vậy."  

Trong lúc Yêu Vũ Cơ đang suy nghĩ thì bên trong sương mù có một người đi ra.  

"Anh."  

Cánh tay của Đường Lệ còn đang chảy máu rất nhiều, tầm mắt đã dần dần mơ hồ. Sau khi nhìn thấy người đến liền là sững sờ sau đó rơi nước mắt:" Anh, đúng là anh sao?"  

Người tới chính là Đường Tuấn. Nhìn dáng vẻ của Đường Lệ, trong lòng Đường Tuấn tràn ngập hổ thẹn cùng với không đành lòng. Phải trải qua bao nhiêu lần hi vọng cùng thất vọng thì Đường Lệ mới có thể nói ra lời như vậy. Chỉ sợ bắt đầu từ ngày cô ấy bị mang về Hàn Cung dù trong mơ cũng nghĩ đến cảnh mình đến đón cô ấy trở về. Bản thân mình bây giờ mới đến nếu đến trễ thêm một lúc cũng sẽ không gặp được cô.  

"Tiểu Lệ, là anh. Đừng sợ, anh đến đón em về nhà."  

Đường Tuấn dùng âm thanh cực kỳ dịu dàng nói.  

"Vâng." Ý thức Đường Lệ có chút mơ hồ, chỉ có thể trả lời theo bản năng. Khóe miệng cô hiện lên một chút ý cười.  

"Thả em gái tôi ra."  

So với áy náy đối với Đường Lệ, Đường Tuấn đối với Yêu Vũ Cơ chỉ có sát ý. Chính là người phụ nữ này mang em gái anh vào kẽ băng nứt, cũng là người phụ nữ này hại em gái anh hiện tại tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.   

"Người nhà họ Đường?" Một lúc sau Yêu Vũ Cơ qua đi nỗi khiếp sợ, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, mỉm cười nói:" Chẳng trách có thể cướp đi ngọc trụ Phục Ma từ trong tay tao. Kia là hai cái ngọc trụ Phục Ma, làm sao có thể?"  

Nói xong lời cuối cùng bà ta chợt thấy giữa trán của Đường Tuấn là hai cái ngọc trụ Phục Ma đang quấn lấy nhau, hai bộ phận không trọn vẹn dường như đang không ngừng trở nên hoàn chỉnh."  

"Thì ra là như vậy, ngọc Phục Ma vậy mà chia làm hai phần. Ha ha ha, đến cả trời cũng giúp tao" Yêu Vũ Cơ đắc ý nói:"Mày muốn cứu em gái của mày vậy thì rất đơn giản, đưa cả hai cái ngọc trụ Phục Ma cho tao, tao liền đưa em gái cho mày."   

"Khà khà. Tốt nhất mày đừng suy nghĩ quá lâu nếu không em gái mày chảy hết máu chính là lúc mày chỉ có thể đem theo một bộ thi thể trở về thôi. Nghe nói nhà họ Đường bọn mày trải qua biến cố thê thảm, e rằng cũng chỉ còn lại hai người bọn mày. Tao nghĩ mày cũng không muốn thấy cô ta chết trước mặt mày đi."  

"Anh, đừng cho bà ta." Đường Lệ mặc dù ý thức mơ hồ nhưng cũng biết được ngọc trụ Phục Ma là bảo vật vô cùng quan trọng đối với anh của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc