CHIẾN THẦN THÁNH Y

“Chúc mừng Thiên nhân Đường!”  

“Chúc mừng Thiên nhân Đường!”  

Advertisement

Phút chốc âm thanh cung kính vang lên giữa đất trời!  

Những kẻ kiêu ngạo đều cúi người!  

Advertisement

Đám người Mục Văn Phong và Trương Tĩnh Hòa khiếp sợ nhìn bóng lưng tuy có chút gầy yếu nhưng lúc nào cũng giống một đỉnh núi cao đồ sộ của Đường Tuấn, nằm ngang giữa trời đất khiến bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông lên.  

Mộ Dung Lan che miệng, hai hàng nước mắt trong veo lặng lẽ chảy xuống.

Bên ngoài Trảm Mã Đài, một đám người với sự dẫn đầu của cậu Long, sau đó là mấy đại tông sư của Chân Khí Cảnh như Chu Xuyên, Lữ Mạnh cùng nhau nhìn đám Đường Tuấn rời đi.  

Chu Đan Ly lặng lẽ kéo vạt áo anh mình là Chu Xuyên, nói: “Anh, gã đó thật sự lợi hại như vậy sao?”  

Chu Xuyên trừng mắt với Chu Đan Ly, nói: “Không được ăn nói bậy bạ, đó là Thiên nhân Đường!”  

“Ai hay là giống mọc cao, đợi xuyên mây mới thì thào là cao!” Chu Xuyên chợt nhớ đến một câu thơ cổ, nói: “Hiện tại anh ta đúng là người đứng đầu lứa trẻ tuổi của nước Việt Nam.”  

Cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ của Chu Đan Ly khẽ nhếch lên, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ điên cuồng này trên mặt anh trai mình.  

Cậu Long chớp mắt, vẻ lạnh lẽo trong con ngươi tựa như gió lớn lạnh lẽo, lạnh lùng sắc bén.  

“Tôi khom người gọi anh là người đứng đầu trước mặt bao nhiêu người. Giống như phơi bày anh ra giữa ban ngày, bây giờ tất cả mọi người đều biết anh giết ba người Vu Trấn Linh, lại giam cầm thánh nữ của Băng Cung, đến khi đó những thế gia ở ẩn đó sẽ tìm anh tính sổ, nhưng chẳng hề liên quan gì tới tôi.” Vào một khắc mà cậu Long cúi người trước Đường Tuấn, trong lòng anh ta lập tức bày ra một cái bẫy.  

Súng bắn chim đầu đàn!  

Chỉ cần con chim đầu đàn là Đường Tuấn bị bắn chết, anh ta sẽ trở thành người đứng đầu nước Việt Nam!  

“Chiêu Dao đâu?” Trên đường rời khỏi Trảm Mã Đài, Đường Tuấn hỏi Trương Tĩnh Hòa về Tạ Phù Diệu.  

Anh từng nghe nói Tạ Phù Diệu sẽ tham gia vào hội Trảm Mã Đài đợt này, nhưng lại chưa thấy đâu.  

Trương Tĩnh Hòa buồn bã nói: “Cụ tổ Trần tạm thời cho gọi cậu ta. Có lẽ cụ tổ không còn nhiều thời gian.” Anh ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Cụ tổ bảo tôi nói với anh, nếu anh có thời gian thì hãy đi núi Long Hổ một chuyến nhé. Ông ấy có một vài chuyện muốn nói với anh.”  

Nghe xong, thoạt đầu Đường Tuấn thoáng sửng sốt, sau đó lại thở dài nói: “Tôi biết rồi.”  

Võ đạo của Trần Tùng  n gần như thông thần, thậm chí có thể đạt đến Cực Cảnh, đáng tiếc vẫn không chạy thoát khỏi thời gian.  

Sau khi đi cùng Đường Tuấn một đoạn đường, ba người Trương Tĩnh Hòa, Mục Văn Phong và hoà thượng câm cũng tách ra. Tuy rằng Hội ở Trảm Mã Đài đã kết thúc nhưng sóng gió chỉ vừa mới bắt đầu.  

Dù Đường Tuấn tàn sát hết đệ tử tinh nhuệ của phần lớn thế gia, giam cầm Mộc Thanh Lam, hay là cậu Long chủ động cúi đầu, chuyện nào cũng đủ sức gây ra sự chấn động cho giới võ đạo.  

Đất trời đã xảy ra biến lớn, mấy người bọn họ cần phải gánh vác trách nhiệm của môn phái. 

Bình luận

Truyện đang đọc