Khố Quang chỉ cách Đường Tuấn một gan bàn tay, nhưng anh ta đứng khựng lại như thể thời gian đang đứng yên. Hơn nữa, ngọn lửa rực cháy trên người Khố Quang bắt đầu nhỏ dần và sắp tắt hẳn!
Advertisement
Phi Nguyệt chỉ giương mắt nhìn mà không nói nên lời, mặc dù bây giờ cô rất mạnh, nhưng loại tài năng này của Đường Tuấn vẫn khiến cô ngạc nhiên đến lặng người. Cô từng đọc một vài sách cổ, trong đó nói rằng tiên nhân của Đạo gia có năng lực nói gì có đấy, tức là nói thế nào, mọi chuyện xảy ra y hệt câu nói ấy, ví như vừa niệm một câu ngọn núi dịch chuyển ngay tức khắc, vừa hô một câu sấm chớp vang rầm trời. Cách Đường Tuấn vừa làm giống y hệt cái khả năng Phi Nguyệt đọc được trong sách.
Advertisement
“Đó chẳng phải là năng lực của tiên nhân sao? Chẳng lẽ anh ta đã thành tiên!” Một suy đoán kinh khủng bỗng xuất hiện và quẩn quanh trong đầu của Phi Nguyệt. Ngoài lý do anh đã thành tiên ra, cô không tìm được lý do nào khác để giải thích cảnh tượng trước mắt.
Ngọn lửa đến nhanh và biến mất cũng rất nhanh. Chưa đến năm giây, ngọn lửa cháy dữ dội trên người Khố Quang đã tắt ngúm. Sau khi ngọn lửa vụt tắt, cơ thể Khố Quang chỉ còn là một bộ xương không hoàn chỉnh, máu, da hay thịt đều chẳng còn, rất nhiều khúc xương đã bị ngọn lửa thiêu rụi thành tro!
Đường Tuấn thở dài. Với cảnh giới hiện tại, anh thực sự chưa thể thực hiện bản lĩnh nói gì có đấy thực sự, bởi dẫu sao cũng chỉ có tiên nhân mới có thể thi triển nó. Những gì anh vừa làm cùng lắm là phiên bản cấp thấp của phép nói gì có đấy và cao hơn nguyên khí trời đất. Anh từng nhìn thấy thi hài của tiên nhân Shabi và cũng từng đến Bí cảnh Bồng Lai. Nhờ vào tiềm lực của Thần Tàng Quyết, anh mới lĩnh ngộ được kỹ năng này. Cái anh học được thua xa phép niệm một câu dịch chuyển được núi mà tiên nhân truyền lại, hơn nữa thời gian sử dụng lại ngắn hơn, nếu sử dụng trong một trận chiến thực sự, e là phép của anh không có tác dụng gì.
Nhưng lúc này Khố Quang sớm đã mất đi tinh thần và trí tuệ nên không hiểu bất kì kỹ năng chiến đấu nào. Đây lại vô tình là cơ hội tốt cho Đường Tuấn để anh sử dụng nó, đồng thời mượn tình thế này để xác nhận suy đoán trong lòng anh.
Phép nói gì có đấy phiên bản thấp có thể dễ dàng cô lập mọi năng lượng trong một phạm vi nhất định, trong đó bao gồm cả nguyên khí trời đất, thậm chí nó có thể chế ngự võ giả cảnh giới Thần Hải một cách dễ dàng nữa.
“Quả nhiên việc hoá quỷ là do sức mạnh từ bên ngoài gây ra, chứ không phải do chính người sử dụng nó thay đổi.” Trong lòng Đường Tuấn hơi nguội lạnh, anh đã có những hiểu biết nhất định về huyết thanh do tập đoàn Đức Long phát triển.
Đúng như những gì Lý Hùng Cường đã nói, thành phần của huyết thanh không khác gì huyết thanh thông thường, nhưng nó đã được trộn lẫn với một năng lượng rất mạnh khác, tựa như nguyên khí trời đất vậy. Ngay cả công nghệ tiên tiến nhất hiện nay cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của nguyên khí trời đất, nên đương nhiên cũng không thể phát hiện ra loại năng lượng này.
Sau khi Khố Quang chết, nhiệt độ trong phòng vốn đang tăng mạnh nay đã dần trở lại bình thường, nhưng tâm trạng Đường Tuấn có chút nặng nề. Tập đoàn Đức Long dám đưa loại huyết thanh này ra thị trường, chứng tỏ rằng họ đã có đủ khả năng để có thể sản xuất hàng loạt. Càng nhiều người tiêm chích huyết thanh này, mối đe dọa tiềm ẩn kia càng lớn.
“Anh không sao chứ?” Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt phờ phạc hẳn, cô ấy nhìn biểu hiện của Đường Tuấn rồi quan tâm hỏi thăm anh.
Đường Tuấn lắc đầu rồi nói: “Tôi đề nghị các cô hãy hủy hợp tác với tập đoàn Đức Long.”
Hoàng Phủ Ngọc trả lời không chút do dự: “Được, tôi nghe theo anh.”
Trong bữa tiệc tiếp sau đó, khi Đường Tuấn và Lý Hùng Cường lần lượt xuất hiện, Lý Hùng Cường cúi đầu chào họ trước mặt tất cả mọi người khiến những ai từng có ý kiến về tập đoàn Yên Hoà hoàn toàn gạt bỏ suy nghĩ của họ.
Tại Hà Nội, Long Đại Vương đang ở trên một cái sân nhỏ.