CHIẾN THẦN THÁNH Y

Tu Hành giả kia cảnh giác nhìn Mộ Thanh. Cô ta đưa ra lệnh bài của mình thì tên kia lúc này mới có chút yên tâm, nói: “Hoá ra là thánh nữ của Độc Cô Cung. Loại đan Hỏa Vũ này một viên cần mười nghìn viên linh thạch cực phẩm, tôi đã lấy ra toàn bộ tích luỹ cũng mới mua được hai viên. Đáng tiếc, dựa theo cách nói của Bát Phương Các thì mười viên đan Hỏa Vũ mới có thể hoàn toàn chữa khỏi loại bệnh lạ này.”  

Sắc mặt Mộ Thanh khẽ thay đổi.  

Toàn bộ tích lũy của cảnh giới Hóa Thần e rằng cũng mới chỉ vài chục nghìn linh thạch cực phẩm. Đây vẫn là đem một chút bảo vật tính vào trong đó. Một viên đan Hỏa Vũ mà mười nghìn linh thạch cực phẩm, đây chẳng phải cùng giá với Hư Không Nguyên Thạch sao.  

“Anh có thể cho tôi xem đan Hoả Vũ một chút không?” Mộ Thanh hỏi.  

Tu Hành giả đó do dự một chút, lúc này mới lấy ra một cái bình sứ nhỏ, từ trong bình sứ đổ ra một viên long nhãn lớn nhỏ, màu đỏ của đan dược nóng hầm hập.  

Mộ Thanh nhặt lên đan dược, ngửi một chút, vùng trán giữa hai lôngmày toát ra một tia lạnh lẽo, nói: “Loại đan dược này mà bán mười nghìn linh thạch cực phẩm! Vốn dĩ đây chính là gạt người.”  

Thân là thánh nữ của Độc Cô Cung, đương nhiên là có xem qua về dan dược, chỉ cần vừa ngửi liền biết viên gọi là đan Hỏa Vũ tổng cộng có mười ba loại dược liệu, này không có một loại dược liệu nào vượt qua một trăm viên linh thạch cực phẩm. Phí của một viên đan dược có lẽ còn không đến một nghìn viên linh thạch cực phẩm. Bát Phương Các lại dám bán mười nghìn linh thạch cực phẩm, giá gấp trăm lần.  

Nghe thấy Mộ Thanh nói như vậy, tên tu sĩ kia nhanh chóng giật lại đan Hỏa Vũ đồng thời tức giận nhìn Mộ Thanh nói: “Một thánh nữ của Độc Cô Cung như cô thì biết cái gì về thuật luyện đan. Đan Hỏa Vũ là thứ mà  các chủ Bát Phương Các khó khăn lắm mới nghiên cứu phát minh ra, mỗi một loại dược liệu đều vô cùng quý giá, thêm vào đã vượt qua mười nghìn linh thạch cực phẩm. Bây giờ Bát Phương Các là vì chúng ta mà bán đan lỗ vốn. So với Độc Cô Cung các cô thì mạnh hơn nhiều, cô có tư cách gì mà vu khống Bát Phương Các?”  

m thanh tên tu sĩ kia nói chuyện cũng không nhỏ, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, ngay cả cường giả Ngư tộc kia đứng đẩy mạnh tiêu thụ đan Hoả Vũ ở cửa Bát Phương Các cũng nhìn về phía này.  

“Cô là thánh nữ của Độc Cô Cung?” Cường giả Ngư tộc chậm rãi đi tới, trên mặt vẩy cá lập loè ánh sáng bạc.  

Sau khi Mộ Thanh nghe tu sĩ kia nói, trong lòng càng thêm tức giận.  

Bát Phương Các không chỉ lừa tiền mà còn thu được danh tiếng.  

Bởi vì quan hệ nghề nghiệp, đan sư và bác sĩ vốn dĩ xung đột không ngừng. Nếu như Bát Phương Các thật sự nghiên cứu chế tạo ra loại đan dược chữa trị được căn bệnh lạ này thì đương nhiên Mộ Thanh không có gì để nói. Nhưng đan Hoả Vũ này chính là để lừa gạt người khiến cô ấy nhịn không nổi.  

Mộ Thanh chỉ vào đan Hỏa Vũ, nói: “Nguyệt khê liên, thần phong quả, trăm đông trùng hạ thảo, thiên hà ti.” Cô ấy một hơi nói ra tên mười ba loại dược liệu.  

Cô ấy nhìn Tu Hành giả Ngư tộc, chất vấn nói: “Đây là mười ba loại dược liệu mà các người gọi là quý giá sao?”  

Ánh mắt Tu Hành giả Ngư tộc u ám một chút rồi nói: “Tôi không rõ cô đang nói cái gì? Nếu các người không phải tới để mua đan Hỏa Vũ thì hãy nhanh chóng rời đi nếu không đừng trách không khách khí.”  

Mộ Thanh đã thể hiện rõ thân phận thánh nữ Độc Cô Cung của mình nên cho dù trong lòng bọn họ có căm giận cũng không dám tùy tiện ra tay.  

“Vậy trong đan dược đó còn có một cái pháp trận nuốt chửng cỡ nhỏ chứ.”  

Khi Tu Hành giả Ngư tộc chuẩn bị quay trở lại Bát Phương Các, một  âm thanh bỗng nhiên vang lên.  

Tu Hành giả Ngư tộc lập tức dừng bước chân lại, chợt xoay người ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn: “Anh còn nói thêm một câu nữa thì cho dù anh là đệ tử của Độc Cô Cung, tôi cũng sẽ lập tức gi ết chết.” 

Bình luận

Truyện đang đọc