CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong trung tâm đại doanh, Hứa Vô Sơn vẻ mặt nghiêm nghị ra lệnh cho thuộc hạ, hơn sáu trăm người từ Vạn Tiên hội cũng đang lắng nghe trong đại doanh, nhưng hầu hết họ đều không coi là chuyện quan trọng.  

"Vị trí của lần đối đầu này là cổ Ma Hà, nơi thời gian và không gian vô cùng bất ổn, thậm chí thần thức dò xét cũng sẽ bị áp chế, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào thời gian và không gian hỗn loạn. Phải rất cẩn thận.” Hứa Vô Sơn trịnh trọng giải thích.  

Sau khi ông ta giải thích xong, những tướng quân đó lần lượt rời đi, chỉ còn lại một đám người của Vạn Tiên hội, Hứa Vô Sơn và một số tướng lĩnh trong trại.  

“Giải thích xong rồi, chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Hổ Tiêu và Tu La Thần Tử vẻ mặt không kiên nhẫn đứng dậy.  

Hứa Vô Sơn khịt mũi, đột nhiên bộc phát một cỗ khí thế, quát: "Nếu không muốn chết, thì hãy nghe kỹ!"  

Mọi người đều bị khí thế của ông ta làm cho kinh ngạc và không nói thêm được lời nào.  

Hứa Vô Sơn nói: "Thực lực của cậu quả thực rất mạnh, nhưng đây là trên chiến trường, không phải chiến đấu một mình. Nếu cậu vẫn còn ngây thơ như vậy, cậu đáng chết ở đây. Một vài vị Thần Quân tiếp theo sẽ tỷ thí ở táng tinh cổ địa, nói cách khác, tôi là giám khảo của cuộc khảo thí lần này, nếu ai vi phạm những gì tôi đã nói, tôi chỉ có thể tước bỏ tư cách của người đó!”  

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều đông cứng lại, với thân phận và thực lực của Hứa Vô Sơn, hoàn toàn có tư cách này.  

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mọi người, Hứa Vô Sơn nói: "Xét về thực lực cá nhân tương đối mạnh, tôi sẽ lập một tổ đội riêng cho các người. Nhiệm vụ lần này của các mọi người là tiêu diệt các cao thủ cấp tướng quân của đối phương càng nhiều càng tốt, trên người của bọn họ có lệnh bài độc quyền, sau đó tôi sẽ tính toán công lao cho các người dựa trên lệnh bài."  

Ông ta lạnh lùng liếc nhìn nhóm Hổ Tiêu nói: "Hơn nữa, nếu các người dám khiêu chiến nội bộ trên chiến trường, tôi sẽ giết người đó trước."  

Hổ Tiêu khinh khỉnh khịt mũi, trên chiến trường muốn giết chết một người không chỉ có một thủ đoạn chém giết.  

“Kỷ Long!” Hứa Vô Sơn trầm giọng nói.  

Kỷ Long đứng dậy. Vết thương từ trận chiến với Hổ Tiêu đã lành, ông ta tràn đầy tinh thần chiến đấu.  

Hứa Vô Sơn nói: "Ngoài tôi ra, ông là người quen thuộc nhất với cổ Ma Hà, cho nên sẽ dẫn bọn họ đi."  

Kỷ Long chưa kịp nói thì Hổ Tiêu đã nghẹn ngào: "Tướng quân, tôi nghĩ tốt hơn là nên thay đổi người khác. Tên này là bại tướng dưới tay tôi, ông ta không đủ tư cách làm trưởng nhóm của chúng tôi."  

Hứa Vô Sơn lạnh giọng nói: “Hổ Tiêu, cậu tốt nhất nên câm miệng đi! Cho dù sau lưng cậu thật sự có Thần Quân hỗ trợ, trên chiến trường, tôi vẫn có tiếng nói cuối cùng!"  

Hổ Tiêu sắc mặt tái đi, trong mắt hiện lên một chút tức giận.  

"Kỷ Long, ông ghi chép lại biểu hiện của họ trên chiến trường cho tôi, lúc quay lại báo cáo cho tôi. Còn ai có ý kiến ​​gì không?" Hứa Vô Sơn nghiêm nghị nói.  

Đương nhiên cũng có ý kiến, nhưng lúc này, dưới sự trấn áp mạnh mẽ của Hứa Vô Sơn, không ai dám nói thêm gì nữa.  

“Kỷ Long, đưa họ đến nửa trên của cổ Ma Hà.” Hứa Vô Sơn ra lệnh.  

Kỷ Long đáp lại và bước ra khỏi trại cùng với một vài người.  

“Vừa rồi tướng quân Hứa cũng đã nói rằng thời gian và không gian của cổ Ma Hà rất hỗn loạn. Tốt hơn hết cậu nên nghe lệnh của tôi, đừng chạy lung tung, nếu không cậu chết cũng đừng trách tôi.” Kỷ Long nói rõ một lần nữa.  

Từ vẻ mặt nghiêm túc và những lời giải thích lặp đi lặp lại của ông ta, cũng có thể biết cổ Ma Hà thực sự là một nơi nguy hiểm. Sắc mặt Đường Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.  

Ngay cả Đạo Nhất Thần Tử và Ngao Vấn Thiên cũng nhận thức được sự nguy hiểm này, khẽ gật đầu và không nói phản đối bất cứ điều gì. Cho dù thực lực của Kỷ Long không bằng bọn họ, nhưng kinh nghiệm và sự quen thuộc của Kỷ Long với táng tinh cổ địa thì không thể so sánh được với họ. Đi theo ông ta sẽ an toàn hơn nhiều so với việc tự mình lao vào.  

Bình luận

Truyện đang đọc