CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các ngươi là ai? Lại dám tự tiện xông vào Dược Y Cốc!” Một tiếng gầm giận dữ được vang lên từ phía sau hòn đá, hai người đàn ông trung niên tầm hơn ba mươi tuổi đi ra ngay sau đó.   

<

Hai người đàn ông trung niên lại có thể cao đến hơn hai mét, cả người cơ bắp giống như đổ bê tông cốt thép, tràn đầy cảm giác sức lực muốn phát nổ, nhìn thôi cũng làm người ta thấy sợ. Một tên đầu trọc, một tên để đầu đinh. Bọn họ ra sức của tay, thần thái kiêu căng, không cảm thấy hổ thẹn chút nào với thủ đoạn đánh lén vừa nãy.   

Advertisement

Hơi thở mạnh mẽ dậy sóng phát tán ra từ cơ thể của họ, dường như có một hòn đá lớn đè trong lòng mọi người. Hai người này lại đều là cao thủ lớn của Nội công đỉnh phong.   

Sắc mặt của ông Tô càng thêm trầm trọng vô cùng, nếu như là bình thường, với tu vi tông sư của ông ứng phó với hai Nội công đỉnh phong, có thể nói là đến tay là bắt lấy được. Nhưng bây giờ họ vừa ra khỏi rừng rậm nguyên thủy, bất luận là thể lực hay tinh thần đều bị tiêu hao cực lớn, mà lúc nãy chặn hai cú cho Hà Đan Thông, vết thương cũ bị tái phát, thực lực lại bị hao tổn lần nữa.   

Bọn họ đối mặt với Nội công đỉnh phong dưới trạng thái này, đã có chút giật gấu vá vai rồi.   

“Hai vị là người của Dược Y Cốc?” Ông Tô để lộ ra hơi thở tông sư cảnh, sắc mặt bình tĩnh nói.   

Hai người đàn ông trung niên lạnh giọng hứ một tiếng, tên đầu trọc trong số đó nói: “Nói nhảm. Bọn ta đương nhiên là người của Dược Y Cốc, nếu không làm sao có thể ở đây. Ngược lại là các ngươi, bộ dạng đáng nghi, đến Dược Y Cốc làm gì? Thành thật khai ra, nếu không đừng trách hai bọn ta vô tình.”   

Hà Đan Thông lúc này đi ra từ sau lưng ông Tô, nói: “Hai vị, tôi tên Hà Đan Thông. Là nhà họ Hà ở biển Nam. Lần này đến Dược Y Cốc để xin thuốc.”   

“Nhà họ Hà ở biển Nam? Xin thuốc?” Hai người đàn ông chau nhẹ mày, ánh mắt quét một lượt trong đám người, cuối cùng dừng ở trên người Hà Lung Linh và Hoa Tiểu Nam. Tuy là họ không có tu tập y thuật, nhưng cũng có thể nhìn ra được tình trạng sức khỏe của Hà Lung Linh thực sự không tốt.   

“Đúng vậy.” Hà Đan Thông nhàn nhạt trả lời.   

“Có người giới thiệu?” Người đàn ông đầu trọc thu ánh mắt về, lạnh lùng hỏi.   

Tuy Dược Y Cốc là môn phái Y học cổ truyền trong truyền thuyết, nhưng vẫn giữ liên lạc với thế giới bên ngoài. Mấy người có tiền vì để tìm thuốc chữa bệnh, sẽ thông qua mấy người liên lạc này để đi vào Dược Y Cốc. Mà Dược Y Cốc cũng kiếm tiền thông qua thủ đoạn này, mỗi lần trị bệnh dường như đều là giá trên trời, cho dù là người có tiền bình thường cũng không chịu nổi. Nhưng cho dù là vậy, vẫn có người không ngừng thử.   

Hà Đan Thông lấy ra một bức thư giao cho người đàn ông đầu trọc.   

Người đàn ông đầu trọc nhìn hai cái, nhận lấy bức thư, nói: “Giấy giới thiệu không sai. Nhưng số lượng người ở đây không phù hợp với số lượng người được viết trên thư, đã vượt quá hai người. Cho nên có hai người không thể vào được.”   

Đồng thời với lúc Hà Đan Thông thở ra một hơi, tầm nhìn không ngừng nhìn về phía Đường Tuấn và Hoa Tiểu Nam.   

Ông Tô, bao gồm cả những bảo vệ khác cũng cùng nhìn về phía hai người.   

Ý rất rõ ràng, hai người các ngươi chính là dư thừa, không thể đi theo chúng ta vào trong, ở lại đi.   

Bình luận

Truyện đang đọc