CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nơi này dù sao cũng là thế giới Cổ Linh, Đường Tuấn lại một mình cô độc tiến vào, Mộ Thanh vẫn cảm thấy có chút lo lắng.  

Trận đấu ở lôi đài diễn ra không bao lâu thì đã có hơn mười người nữa lấy được danh ngạch. Ngoại trừ bốn người Đường Tuấn, Phá Cửu Tiêu, Giang Ngư Bạch, Ngô Tiềm, còn có sáu cá nhân khác cũng lấy được. Tu vi của hầu hết những người này đều đã đạt tới cảnh giới Động Hư, phía sau môn phái lớn hoặc dòng họ lớn của bọn họ đều có Thần Quân trấn giữ.  

Lúc Mộ Thanh đi vào quảng trường, trận đấu trên lôi đài mới vừa kết thúc.  

“Mộ Thanh, còn không tới đây chào hỏi cậu Cửu Tiêu và bác sĩ Giang.” Nhìn thấy Mộ Thanh, Mộ Vân Khung tức giận hô lên.  

Mộ Thanh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, cũng không đi qua. Cô ấy đã sớm nghe nói qua về hành vi của hai người này. Bọn họ đều không phải vì thật sự muốn kết hôn với cô ấy nên đến đây, bọn họ chỉ muốn để cô ấy trở thành một người hầu gái bưng trà rót nước mà thôi. Vì vậy, đối đãi loại người này, thái độ của cô ấy đương nhiên sẽ không tốt.  

Cô ấy lại nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt trở nên phức tạp, có bàng hoàng, lại có một tia vui sướng.  

Cảnh tượng này làm sắc mặt ba người Mộ Vân Khung, Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch đều trở nên khó coi.  

Phá Cửu Tiêu lên tiếng: “Phong thái thật sự kiêu ngạo quá nha. Có điều, ở trong mắt chúng tôi, cô cũng chỉ như đứa hầu gái bưng trà rót nước, không hơn không kém. Mộ Thanh, tốt nhất cô nên nhận thức rõ hiện thực, nếu không tôi dám cam đoan nhà họ Mộ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi vực Thương Lãng.”  

Anh ta ném một cái chung trà xuống mặt đất, chung trà lập tức vỡ thành vài mảnh.  

“Nhặt lên.” Phá Cửu Tiêu lạnh lùng nói.  

Giang Ngư Bạch thản nhiên cười, nói: “Có một số người không biết thân biết phận. Như vậy cũng tốt.”  

Mộ Vân Khung ngẩn người, sắc mặt xanh mét. Hành vi này của Phá Cửu Tiêu chẳng khác nào đang làm nhục Mộ Thanh và nhà họ Mộ trước mặt mọi người. Ông ta đem tất cả những điều này đều đổ lên người Mộ Thanh. Nếu vừa rồi Mộ Thanh ngoan ngoãn đi qua chào hỏi một tiếng thì làm sao có thể xảy ra chuyện như này.  

Vẻ mặt ông ta u ám, trầm giọng quát: “Mộ Thanh, còn không mau đi qua đây!”  

Các trưởng lão của nhà họ Mộ cũng tức giận nhìn Mộ Thanh. Thậm chí có một số người còn nói: “Quỳ xuống bồi tội!”  

Mộ Thanh sửng sốt. Phá Cửu Tiêu thẹn quá thành giận, cô ấy cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng người nhà họ Mộ vậy mà lại nói ra được những lời như vậy, điều này làm cho cô ấy không khỏi có chút đau lòng. Mộ Thanh nhìn qua mấy vị trưởng lão của nhà họ Mộ, hai mắt ngấn lệ.  

“Mộ Thanh, cô không nghe thấy sao? Lại đây nhận lỗi! Đừng để chúng tôi phải tự mình ra tay.” Giọng nói của Mộ Vân Khung lạnh lẽo.  

Mộ Thanh chậm rãi mở miệng, nói: “Nhị trưởng lão, lúc trước ông bị thương nặng, cầu xin tôi đưa bảo dược của Độc Cô Cung cho ông. Tôi đưa.”  

“Tam trưởng lão, lúc trước ông nói muốn tự mình tế luyện ra một bảo vật nhưng còn thiếu thiên thạch tinh thần, nhờ tôi giúp ông đổi từ Độc Cô Cung. Tôi cũng giúp ông làm.”  

Giọng nói của Mộ Thanh nghẹn ngào, chậm rãi nói ra một vài chuyện cũ đã thuộc như lòng bàn tay. Tổng cộng chín trưởng lão ở đây, ai cũng đều chịu ân huệ của Mộ Thanh.  

Đường Tuấn rốt cuộc cũng hiểu vì sao thiên phú của Mộ Thanh không kém nhưng tiến độ tu hành lại chậm chạp như vậy. Hoá ra cô ấy đã đem bảo vật do chính mình tu luyện ra đều đưa cho nhà họ Mộ cho nên mới trễ nải việc tu hành.  

Các trưởng lão bị Mộ Thanh nói đến mặt mũi đỏ tía tai, ánh mắt bắt đầu lảng tránh. Rốt cuộc loại chuyện này cũng không được xem là chuyện vẻ vang gì.  

“Tôi vì nhà họ Mộ mà làm nhiều như vậy, có ai còn nhớ rõ.”  

Mộ Thanh chỉ vào Giang Ngư Bạch và Phá Cửu Tiêu, nói: “Hai người bọn họ không phải tới đây cưới tôi, bọn họ là muốn đem tôi về làm hầu gái. Điều này không chỉ là đang hạ thấp tôi mà còn đang hạ thấp cả nhà họ Mộ. Thế nhưng trong số các ông có ai dám đứng ra nói nửa câu không? Tôi chẳng qua chỉ là không muốn nhìn thấy bọn họ, các ông lại bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi! Các ông có còn là người của nhà họ Mộ nữa không?”   

Lời nói sắc bén khiến cho các trưởng lão không còn đường quanh co, một trưởng lão khó chịu nói: “Vậy thì thế nào? Những điều đó đều là cô tự nguyện. Bây giờ cô lại muốn kể công với chúng tôi sao?”  

“Đúng thế. Những điều đó đều là cô tự nguyện. Hơn nữa, cô thân là người của nhà họ Mộ, vì nhà họ Mộ mà làm chút chuyện cũng là lẽ đương nhiên. Vậy mà cô lại tính toán chi li như thế, nhớ kỹ cả những chuyện nhỏ nhặt này. Mộ Thanh, chúng tôi đã nhìn lầm cô rồi.”  

Bình luận

Truyện đang đọc