*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vẻ mặt Ma Sinh Long Nhật lộ vẻ nghiêm túc, trịnh trọng đi đến trước mặt Liễu Đàm Liên chào rồi nói: “Đã được học hỏi rồi. Cô Liễu thật xứng với danh hiệu ‘Thần Tiên châm cứu’. Thuật châm cứu kiểu này cách với Nhập Thần trong truyền thuyết không còn bao xa nữa.”
Tuy hai người bằng tuổi nhau, nhưng lúc này Ma Sinh Long Nhật lại cam tâm chào cô ấy theo kiểu, chào người đi trước trong ngành. Có thể thấy anh ta đã kinh ngạc thế nào với thuật châm cứu do Liễu Đàm Liên thể hiện.
Advertisement
Liễu Đàm Liên cười nhạt, chào lại rồi nói: “Tôi chỉ là dành nhiều thời gian nghiên cứu hơn mà thôi, các phương diện khác chưa chắc mạnh hơn anh.”
Advertisement
Ma Sinh Long Nhật lắc đầu: “Tài năng thiên bẩm về y thuật của cô Liễu, thật sự đáng kinh ngạc, xứng đáng đứng đầu trong những người đồng trang lứa.”
Anh ta nhìn Đường Tuấn bên cạnh: “Nhận thua đi, thuật châm cứu của cô Liễu không phải trình độ tôi và anh có thể với tới.”
Tuy Liễu Đàm Liên không nói gì, nhưng vẻ kiêu hãnh lộ rõ trong ánh mắt kia đã thể hiện tất cả. Hiển nhiên cô ấy cũng cho rằng, thuật châm cứu của Đường Tuấn không bằng mình.
“Hay là đừng đấu nữa nhé.” Hoàng Phủ Ngọc thấp giọng nói với Đường Tuấn.
Đường Tuấn nói: “Cô ấy, không thắng nổi tôi.”
Anh vừa dứt lời, Ma Sinh Long Nhật đã nhịn không được cười nhạo thành tiếng: “Thật buồn cười, thuật châm cứu của cô Liễu đã gần như đạt tới cảnh giới Nhập Thần, anh dựa vào cái gì so với cô ấy.”
Lý Hùng Cường nói: “Anh Đường không cần so đo tính toán như vậy, anh nhìn xem, anh Ma cũng tự nhận mình không bằng cô Liễu rồi. Đời người thỉnh thoảng thua một, hai lần, cũng không phải chuyện gì đáng ngại.”
“Cô ấy, không bằng tôi.” Đường Tuấn nói xong, bèn đứng dậy.
Anh cầm châm bạc cùng miếng vải đen rồi bước từng bước đi ra, rất nhanh đã đến chỗ cách mô hình châm cứu năm mét, sáu mét, rồi dừng lại ở chỗ cách mô hình bảy mét.
“Đúng là học đòi một cách vụng về, tự chuốc lấy nhục.” Ma Sinh Long Nhật nói với vẻ mặt châm biếm.
Liễu Đàm Liên cũng không khỏi lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ xem thường.
Đường Tuấn làm như không thấy những điều này, tiếp tục bước về phía trước một bước, không nhiều không ít, vừa đúng một mét.
Tám mét sao!
“Chắc chắn tên này điên rồi!” Ma Sinh Long Nhật trầm giọng nói.
Cảnh khí y đạo đấu với với chân khí cảnh võ đạo, dùng khí điều khiển châm chính là phóng chân khí ra ngoài. Nhưng dù sao hai bên cũng có điểm khác nhau. Ví dụ như phóng chân khí có thể đạt đến khoảng mười mét, nhưng khoảng cách khi dùng khí để điều khiển kim châm lại có phạm vi ngắn hơn.
Có lẽ dựa vào tu vi võ đạo, vì vậy ở ngoài mười mét vẫn có thể nhận rõ từng huyệt vị trên cơ thể người. Nhưng một khi phải kiểm soát được châm bạc nhỏ như sợi tóc đó, chắc chắn tinh thần lực và chân khí đều phải đạt tới trình độ nhất định. Nếu không chỉ cần có một sơ suất nhỏ cũng sẽ gây ra tác hại rất lớn, không thể lường được. Mà khoảng cách càng xa, độ khó trong đó cũng càng tăng lên gấp bội. Khoảng cách bảy mét đã là giới hạn của giới y thuật cổ hiện giờ.
Cho nên khi Đường Tuấn bước tới khoảng cách tám mét so với mô hình, Ma Sinh Long Nhật mới thay đổi sắc mặt như vậy.