CHIẾN THẦN THÁNH Y

Anh và những người khác đang đứng trên một tế đàn ở trên cao, mặt ngoài của tế đàn được khắc rất nhiều những phù văn phức tạp, từng chấm ánh sáng nhỏ đang dần dần biến mất ở trên không trung. trên tế đàn nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy được trời đất vô tận.  

Rầm rầm.  

Một trận tiếng vang thật lớn truyền đến từ trên đỉnh đầu, một có chim lạ với thân mình dài đến cả trăm mét đang phóng tới, há mồm đã phun ra một cột lửa nóng hừng hực.  

“Súc sinh, muốn chết.”  

Mạnh Tinh Hà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quát lớn một tiếng, sau đó cả người vọt về phía con quái điểu kia.  

Đường Tuấn tập trung tinh thần nhìn chằm Mạnh Tinh Hà ra tay, anh muốn xem chênh lệch giữa mình và đối phương lớn bao nhiêu.  

Chỉ thấy một tay Mạnh Tinh Hà bổ xuống, bàn tay cắt phá hư không, lấy chưởng làm đao, đánh ra một luồng đao mang.  

Đao mang trong nháy mắt xẹt qua chân trời, lướt qua trên thân quái điểu.  

Một trận mưa máu phun trên bầu trời, quái điểu bị đao mang xé thành hai nửa.  

Cơ thể khổng lồ rơi xuống từ không trung.  

“Một con súc sinh cũng dám bất kính với tao!”  

Mạnh Tinh Hà cười giễu một tiếng, chợt bay trở lại tế đàn, thản nhiên  nói: “Đường Tuấn, xuất chiêu!”  

Trong lòng Đường Tuấn khẽ chấn động.  

Quả thực thực lực Mạnh Tinh Hà rất mạnh, quái điểu vừa rồi có lẽ có cảnh giới Thần Quân hậu kỳ, nhưng lại bị một chiêu của Mạnh Tinh Hà bổ thành hai nửa, ngay cả tiểu thế giới cũng vỡ vụn.  

Hơn nữa có lẽ vừa rồi Mạnh Tinh Hà chưa sử dụng toàn lực, có thể thấy được thực lực Mạnh Tinh Hà đáng sợ cỡ nào.  

Mạnh Tinh Hà quát lạnh một tiếng, khiến ánh mắt của những người khác đều rơi vào trên người Đường Tuấn.  

Đường Tuấn im lặng đứng dậy.  

“Từ bây giờ trở đi, tước đoạt thân phận bác sĩ chỉ đạo quân diệt ma của cậu.  

Cậu cũng không thể sử dụng thân phận quân diệt ma trong chiến trường kỷ nguyên.  

Nếu như cậu lập được công lớn thì sẽ khôi phục lại tư cách bác sĩ của cậu.”  

Mạnh Tinh Hà thản nhiên nhìn chằm Đường Tuấn, nói: “Cậu có ý kiến gì không?”  

Không chỉ tước đoạt thân phận bác sĩ chỉ đạo của Đường Tuấn, mà còn không được sử dụng danh nghĩa quân diệt ma.  

Như vậy chẳng phải Đường Tuấn chỉ còn một mình ở trong chiến trường kỷ nguyên sao?  

Mạnh Thiển ở bên cạnh cười giễu.  

“Không có.”  

Đường Tuấn nói.  

Lúc này rõ ràng là Mạnh Tinh Hà muốn ỷ thế hiếp người.  

“Rất tốt.  

Vậy bây giờ cậu có thể rời đội.”  

Mạnh Tinh Hà thản nhiên nói.  

Bình luận

Truyện đang đọc