CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Đàm Liên ngẩn ra, sau đó cười nói: “E rằng sẽ không có cơ hội."  

Nói xong, Liễu Đàm Liên bước đến trước mặt cụ Hàn và cô gái.   

Advertisement

Cụ Hàn nhìn Liễu Đàm Liên nói: “Ai cũng nói phương pháp dùng thuốc để điều hòa âm dương và công phu châm cứu bằng kim mỏng của nhà họ Liễu là độc nhất vô nhị. Không biết hôm nay có cơ hội được mở rộng tầm mắt không?”  

Liễu Đàm Liên nói: “Chỉ là bệnh vặt, cần gì dùng đến kim mỏng.”  

Advertisement

Cụ Hàn có vẻ rất tức tối. Liễu Đàm Liên nói vậy chẳng khác nào sỉ nhục Tế Thế Đường và ông ấy bất tài.  

“Ông đừng nói gì nữa. Để tôi chữa bệnh cho cô ấy.” Liễu Đàm Liên làm như không nhìn thấy, giọng nói quả quyết.   

Đường Tuấn ở bên cạnh nghe vậy cũng thấy nghi ngờ. Với y thuật của anh, muốn chữa khỏi bệnh cho cô gái này e là cũng phải tốn khá nhiều công sức. Cột sống và nội tạng là những bộ phận quan trọng trong cơ thể, khi chạm đến sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ cơ thể. Vì vậy, nhất định phải cẩn thận lại cẩn thận. Y thuật của Liễu Đàm Liên còn chưa bằng anh lại dám tự tin nói rằng không cần dùng đến châm cứu kim mỏng bí truyền của nhà họ Liễu. Đây không phải là tự tin, mà là ngông cuồng.    

“Hừ.” Vẻ mặt của cụ Hàn càng thêm bực dọc, lạnh lùng nói: “Cô gái nhỏ này cũng điên nặng đấy.”  

Vừa nói, cụ Hàn vừa tránh sang một bên.  

Nụ cười trên khóe môi Lý Hùng Cường càng lúc càng rạng rỡ, lộ ra vẻ lạnh lùng và toan tính.   

Liễu Đàm Liên lấy ra một cây ngân châm, đồng tử của mọi người đột nhiên co lại.  

Hầu hết ngân châm chỉ dài từ mười hai đến mười tám centimet, nhưng cây ngân châm trong tay Liễu Đàm Liên lúc này lại dài đến hai mươi centimet. Ánh mặt trời chiếu rọi lên ngân châm sáng loáng, lập lòe trước mắt người khác. Đôi mắt phượng của Liễu Đàm Liên hiện lên vẻ nhiệt thành, hệt như một tín đồ cuồng đạo bước vào thánh địa của giáo phái.  

Cô gái ngồi xe lăn giật thót tim. Cô ấy vốn tưởng rằng một cô gái xinh đẹp như Liễu Đàm Liên, khi chữa bệnh sẽ rất dịu dàng, không ngờ cô ấy lại lấy ra một cây ngân châm dài như vậy, khiến cô gái cũng thấy run rẩy.   

“Cứ tin ở tôi. Không đau đâu.” Liễu Đàm Liên dịu dàng cười với cô gái.   

Không thể không nói, nụ cười của mỹ nhân đúng là có năng lực xoa dịu lòng người. Nếu đổi lại là Sơn Hạ Chu Tài nói những lời này, e là rất khó làm người ta tin tưởng. Liễu Đàm Liên thì khác, cô ấy vừa nói xong vẻ căng thẳng trên mặt cô gái liền giảm đi vài phần.   

Sơn Hạ Chu Tài ở bên này nhìn thấy cây ngân châm trong tay Liễu Đàm Liên thì nhíu mày, vẻ mặt có phần căng thẳng.   

Liễu Đàm Liên nghiêm mặt giữ ngân châm trong tay, từ từ châm vào đại huyệt trên sống lưng của cô gái.   

Khi ngân châm đâm vào từng chút, khuôn mặt cô gái bắt đầu có vẻ đau đớn. Lông mày càng lúc càng nhíu chặt, rõ ràng là càng lúc càng đau đớn. Tuy nhiên điều kỳ lạ là sắc mặt của cô gái ngược lại bắt đầu trở nên hồng hào như quả đào. Gương mặt gầy gò cũng từ từ phúng phính như một quả banh da được bơm phồng lên dần.   

Liễu Đàm Liên cũng phải chịu một áp lực vô cùng lớn. Loại phương thức Dẫn Khi Qua Châm này đã làm tiêu hao rất nhiều tinh thần và chân khí của cô ấy. Dù hiện giờ cô ấy đã đạt đến Chân Khí Cảnh Hậu Kỳ, nhưng có vẻ chưa phát huy hết.   

“Sắp rồi, sắp rồi.” Liễu Đàm Liên nghiến răng, gào thét trong lòng. Chân khí của cô ấy đã sắp cạn, lúc này chỉ còn dựa vào sức mạnh ý chí mà kiên trì. Mái tóc đen như mun của cô ấy bỗng xuất hiện vài sợi bạc. Trong lúc chân khí không còn đủ, Liễu Đàm Liên thình lình vận dụng Tiên thiên Chân nguyên, tự làm tổn thương căn cơ của mình.   

Tiên thiên Chân nguyên chính là cội nguồn của võ giả khi đạt đến Chân Khí Cảnh! Nếu nói Chân khí là nước suối, thì Tiên thiên Chân nguyên chính là nguồn. Nếu nguồn nước của dòng suối, tức Tiên thiên Chân nguyên bị tổn thương, cũng giống như chặt đứt tiền đồ võ đạo của võ giả.  

Cô ấy muốn chứng tỏ bản thân! Chứng minh y thuật của nhà họ Liễu! Muốn hồi sinh lại nhà họ Liễu!   

Dù cái giá phải trả là tương lai đầy hứa hẹn trong giới võ đạo của mình, cô ấy cũng không hối tiếc.   

Nhà họ Liễu của cô ấy không phải không còn người!  

Bình luận

Truyện đang đọc