CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nhìn dáng vẻ không hiểu của Đường Tuấn, Mộ Dung Lan nói tiếp: “Nếu như em không cố gắng, nhỡ đâu một ngày nào đó Hoàng Phủ Ngọc hối hận, muốn cướp anh trở về, thì em chỉ đành biết khóc trừ hay sao.”  

Đường Tuấn không khỏi bật cười thành tiếng, ôm chặt lấy Mộ Dung Lan.  

Advertisement

Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Tuấn sẽ ở tạm nhà của nhà họ Mộ Dung.  

Nhờ vào sự trợ giúp của ông cụ Mộ Dung, cùng sự quyết đoán của bản thân, Mộ Dung Lan đã trở thành người chưởng quản chính thức của nhà họ Mộ Dung. Tuy rằng phía dưới vẫn còn có một số lời phản đối, nhưng chỉ cần trí thông minh của Mộ Dung Lan và thủ đoạn của ông cụ Mộ Dung cũng đã đủ để đối phó với bọn họ.  

Sau khi Nhan Minh trở về, nhà họ Nhan gọi điện thoại đến cho ông cụ Mộ Dung ngay lập tức, nói là huỷ bỏ hết tất cả hợp tác của nhà họ Nhan với nhà họ Mộ Dung. Ông cụ Mộ Dung cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Bây giờ, ông ta đã tìm thấy mục tiêu mới của đời mình, đó chính là để Mộ Dung Lan hoàn toàn nắm chắc Nhà họ Mộ Dung trong tay, thậm chí trở thành một nữ doanh nhân tài giỏi giống như Hoàng Phủ Ngọc kia! Chính là sự thất hứa của nhà họ Nhan đối với bọn họ mà nói không có chút quan trọng gì.  

Về thủ tục hợp tác với công ty thẩm mỹ Cao Hồng phân phối bột Tuyết Cơ, Đường Tuấn giao toàn quyền cho Mộ Dung Lan.  

Tất cả đều được tiến hành thuận lợi.  

Nhờ vào sự giúp đỡ của Vương Hiền và nhà họ Mộ Dung, bột Tuyết Cơ nhất định sẽ có chỗ đứng vững chắc ở thị trường phía Bắc.  

Sau khi sắp xếp tất cả các việc xong, thì đã hơn nửa tháng trôi qua rồi, chỉ còn cách Đại hội Y học Cổ truyền của tính Khánh Hòa chưa đến một tuần lễ.  

Đường Tuấn đã nói với nhà họ Mộ Dung về việc rời đi, mặc dù ông Mộ Dung rất muốn trò chuyện với Đường Tuấn, nhưng trong khoảng thời gian vừa qua sống chung với Đường Tuấn, ông ta ngày càng hài lòng với đứa cháu rể tương lai này của mình. Tuy nhiên, ông ta hiểu được tầm quan trọng của Đại hội Y học Cổ Truyền đối với Đường Tuấn, nên cũng không giữ anh lại  

Ở sân bay.  

Đường Tuấn chia tay Mộ Dung Lan, Diệp Quang và Tiết Thành Dân.  

“Đường Tuấn, sau khi xử lý ổn thỏa công việc ở Viện điều dưỡng Thành Công, tôi sẽ lập tức đến Thành phố Vinh tìm cậu. Tôi rất mong chờ sự tỏa sáng của cậu tại Đại hội Y Học Cổ Truyền lần này. Đến lúc đó, mấy lão già kia chắc chắn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.” Diệp Quang cười lớn.  

Trong khoảng thời gian này, Đường Tuấn giúp Diệp Quang đã chữa khỏi cho nhiều bệnh nhân ở Viện điều dưỡng Thành Công, điều này khiến ông ta càng khâm phục tài y thuật của Đường Tuấn. Thậm chí, hai người con coi nhau như những người bạn vong niên, ông ta còn mong chờ Đại hội Y Học Cổ Truyền hơn cả Đường Tuấn.  

“Anh Đường, xin anh chờ một chút.”  

Khi họ đang nói chuyện, một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng họ.  

Khi quay đầu nhìn lại, họ nhìn thấy một phụ nữ trẻ mặc bộ đồ công sở bó sát màu đen đang tiến lại gần. Cô ta có thân hình nóng bỏng và đôi chân dài đi tất đen càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Nếu không có sự bảo vệ của hai người đàn ông vạm vỡ bên cạnh, e rằng đã có rất nhiều người đến bắt chuyện.  

Đường Tuấn và Mộ Dung Lan nhìn nhau, ánh mắt hai người lộ rõ sự hoài nghi.  

Bình luận

Truyện đang đọc