CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôn Như Ngọc khẽ quát, một quyền này cũng đánh ra một tia sáng đáng sợ, trong nháy mắt xuyên thủng thân thể Đường Tuấn. Lồ ng ngực Đường Tuấn xuất hiện một cái lỗ cực lớn.  

Advertisement

Thậm chí ngay cả Đường Tuấn cũng không thể phản ứng với một quyền này.  

Advertisement

"Thương sinh linh đại pháp. Công pháp Luyện Khí Sĩ đúng là lớn mạnh." Lồ ng ngực bị đánh thành một cái lỗ lớn, trên mặt Đường Tuấn không có bất kỳ biểu cảm gì, ngược lại thở dài nói.  

“Anh! Anh là Tinh Thần Pháp Tướng!" Vốn là trên mặt Tôn Như Ngọc là một nụ cười đắc ý, nhưng khi thấy thân thể Đường Tuấn loãng ra thì nụ cười trên mặt anh ta có chút cứng đờ.  

"Cái gì? Thân thể của anh lại là Tinh Thần Pháp Tướng! Tinh Thần Pháp Tướng làm sao có thể ngưng tụ thành mức độ này, ngay cả tôi cũng không phân biệt được!" Ánh mắt Tống Thiên Lăng hoảng sợ.  

"Có lẽ không chỉ mình ông, ngay cả Tống Như Ngọc cũng không phát hiện. Tinh Thần Pháp Tướng có thể ngưng tụ đến mức độ như vậy, hơn nữa có thể đấu với Tôn Như Ngọc lâu như vậy mà không thua. Chết tiệt, không phải là anh ta vừa mới ngưng tụ ra hạt giống Thuần Dương sao, tại sao tinh thần lực còn mạnh mẽ như vậy?" Độc Cô Phong Đăng oán hận nói.  

"Xem ra Tinh Thần Pháp Tướng này còn chưa đủ mạnh." Đường Tuấn khẽ thở dài.  

"Được. Anh được lắm. Xem ra tôi đã coi thường anh. Thân thể của anh đang ở đâu, nếu như không xuất hiện, Thẩm Ngọc Nhu và Thẩm Minh Hoa nhất định sẽ chết." Tôn Như Ngọc không có động tĩnh gì nữa, bây giờ thân thể Đường Tuấn là Tinh Thần Pháp Tướng, trừ khi anh ta có thể lập tức đánh chết Đường Tuấn, nếu không sẽ không có ích lợi gì.  

"Như anh mong muốn." Suy nghĩ Đường Tuấn khẽ chuyển, một tia sáng từ Hàn Cung bay vút tới, tia sáng kia và Đường Tuấn mạnh mẽ đụng vào nhau hợp lại làm một.  

Thân thể nặng trĩu, Đường Tuấn cảm thấy sức lực của anh mạnh hơn trước kia gấp mấy lần. Hai ngày nay anh giúp Thẩm Ngọc Nhu ngưng tụ Huyền Hàn Chi Tâm anh cũng đạt được rất nhiều. Anh nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt sức mạnh xuyên qua toàn thân. Trong đầu anh có ánh sáng phóng đại giống như có một mặt trời nhỏ giấu ở trong đó.  

Tinh Thần Thuần Dương!  

Vốn là Đường Tuấn cũng đã ngưng luyện ra hạt giống Thuần Dương, lần này giúp Thẩm Ngọc Nhu cô động Huyền Hàn Chi Tâm, cuối cùng đã có được Tinh Thần Thuần Dương!  

"Còn thiếu chút nữa." Đường Tuấn lẩm bẩm nói.  

Hắn có thể cảm giác được mình chỉ còn thiếu một chút cảnh giới bí ẩn nào đó. Cơ thể của anh trong sạch, tinh thần Thuần Dương, hai điều kiện để hoàn thành Nguyên Đan đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể độ kiếp. Nhưng trong bóng tối Đường Tuấn có cảm giác vẫn chưa đến lúc đó.  

"Trở lại." Đường Tuấn nhanh chóng thu lại tinh thần nhìn về phía Thẩm Ngọc Nhu, khóe miệng nở nụ cười: "Tiếp anh một quyền."  

Bình luận

Truyện đang đọc