CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nhưng mà đúng vào lúc này, Thái Hạo đột nhiên cảm thấy hoa mắt, thần trí nhất thời thất thủ một lúc, tinh thần ngưng tụ có khuynh hướng tán loạn ra.  

Thái Hạo thầm nghĩ trong lòng không hay rồi, lập tức lấy lại tinh thần, có chút nghi hoặc nhìn vào chủy thủ rắn chắc trong tay của Thiên Tà Tử.  

Sự dao động tinh thần khiến anh ta thất thủ vừa rồi đến từ song chủy rắn chắc kia.  

Sự thay đổi đột ngột này chỉ là trong nháy mắt, học trò hai bên hoàn toàn không thể phát hiện ra, nhưng đối với Thiên Tà Tử mà nói thì cũng đủ rồi.  

Song chủy rắn chắc va vào nắm đấm của Thái Hạo.  

Xùy một tiếng, song chủy rắn chắc trực tiếp đâm thẳng vào nắm đấm của Thái Hạo, xuyên vào trong da thịt anh ta.  

Máu tươi từ trong tay của Thái Hạo bắn tung tóe ra, đồng thời một sức mạnh kỳ lạ từ song chủy rắn chắc kia xuyên vào trong cơ thể của Thái Hạo. Tâm thần ngưng tụ của Thái Hạo lại bị chấn động đó đánh tới, tâm thần chấn động, không thể phát huy toàn bộ sức lực được.  

“A.”  

Đau nhức cả mi tâm lẫn lòng bàn tay khiến Thái Hạo nhịn không được gầm nhẹ lên, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.  

Thiên Tà Tử đá một cước vào bụng của Thái Hạo, đá mạnh anh ta bay ra ngoài.  

Máu của Thái Hạo nhuộm đỏ cả bầu trời, vết thương trên lòng bàn tay biến thành màu đen, từ miệng vết thương truyền đến toàn thân một trận tê dại. Thái Hạo kinh ngạc, ánh mắt hung tợn nhìn Thiên Tà Tử.  

Vậy mà mình lại thua.  

“Cậu lại dám dùng da thịt của mình để tiếp tà binh của tôi, thật là ngu ngốc.”  

Thiên Tà Tử không tiếp tục đuổi theo nữa, lạnh lùng nhìn Thái Hạo, khóe miệng nở nụ cười trêu tức. Mặc dù song chủy rắn chắc chỉ là vương khí, nhưng tà khí và sát khí ẩn chứa trong nó có thể khiến tâm thần của các tu sĩ trong Động Hư cảnh đều bị thất thủ. Anh ta đã dựa vào song chủy rắn chắc này để giết một trưởng lão Động Hư cảnh.  

“Cậu còn không thể đánh bại tôi, thì cậu cũng xứng được gọi là người Đại Diễn Thánh sao. Tôi nghĩ cậu vẫn nên đưa huyết mạch cùng tài năng kia cho tôi đi.”  

Ánh mắt Thiên Tà Tử nhìn Thái Hạo giống như thể anh ta đang nhìn con mồi của mình. Tà Tông có một vài môn dùng công pháp để nuốt sống huyết mạch của người khác, mặc dù huyết mạch thu được theo cách này không tinh khiết và mạnh mẽ như ban đầu, nhưng Thiên Tà Tử cũng không quan tâm đến những chuyện này.  

Thái Hạo sửng sốt, tận trong đáy lòng tràn ra cảm giác hối hận cùng không cam lòng.  

“Làm sao tôi có thể thua được chứ? Ta là người của Đại Diễn Thánh mà, tôi sẽ không thua đâu.”  

“Tôi nhất định có thể mà.”  

Ánh mắt Thái Hạo hung ác nhìn Thiên Tà Tử, lại nổi điên lao thẳng tới.  

“Đúng là chó cùng rứt giậu mà.”  

Đối mặt với sự công kích của Thái Hạo, Thiên Tà Tử cười khẩy. Anh ta mở rộng thân mình ra, hoàn toàn không đối đầu với Thái Hạo mà dựa vào tà binh rắn chắc mà liên tục để lại từng vết thương một lên trên cơ thể Thái Hạo. Máu tươi nhuộm đỏ từng chút trên quần áo của Thái Hạo. Nhưng hai mắt của Thái Hạo đỏ hoe, giống như dã thú nổi điên, vẫn liều lĩnh tấn công.  

Thiên Tà Tử vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh như mây, dường như một người lớn đang chơi đùa cùng một đứa trẻ vậy. 

Bình luận

Truyện đang đọc