CHIẾN THẦN THÁNH Y

Sau một hồi yên tĩnh, mấy tiếng kêu gào đầy tức giận bi thương kéo tinh thần của mọi người trở lại.  

"Họ Đường kia, mày giết chết sư phụ của bọn tao! Các sư đệ, chúng ta liều mạng với nó báo thù cho sư phụ!"   

Advertisement

Mấy tên đệ tử của Lã Kiến Trung tức giận điên cuồng hét lên, trong vài người cũng có hai người tu luyện đến cảnh giới Thần Hải, còn lại đều đạt đến cảnh giới Chân Khí, nếu như đặt ở bên ngoài cũng là một cỗ sức mạnh không thể khinh thường.  

Advertisement

"Hừ."  

Bọn họ đang định triển khai thuật pháp thì một tiếng hừ lạnh vang lên, toàn bộ năm sáu người thất khiếu chảy máu ngã nhào xuống đất. Đường Tuấn chậm rãi hạ xuống từ trên không trung, con mắt híp lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.  

"Cậu Đường, làm người nên có lòng khoan dung và độ lượng. Lẽ nào cậu muốn làm cho núi Thị Vải nhất mạch từ nay về sau chấm dứt hay sao?" Tô Phi Hùng đứng dậy mang theo giọng điệu chỉ trích nói.  

"Nếu như cậu thật sự muốn làm như thế, cho dù liều mạng Tô mỗ cũng phải đấu với cậu một trận."  

"Lời này của Tô đại sư nói hay lắm. Cậu Đường đã làm cho Lã đại sư bị thương nặng, có lẽ cơn tức giận cũng nên nguôi rồi. Nếu như cậu thật sự muốn diệt núi Thị Vải vậy cũng phải bước qua thi thể của Từ Vũ tôi." Ngay sau đó một đại sư thuật pháp đứng dậy.  

"Còn có Trịnh Khương tôi."  

"Còn có tôi."  

Từng vị cao thủ thuật pháp đứng dậy, có tới mười mấy người. Ở Đông Nam Á đám người này ai nấy đều là kẻ hô mưa gọi gió, là đại sư nắm giữ thế lực thuật pháp một vùng, bây giờ liên hợp lại chỉ vì muốn ngăn cản một mình Đường Tuấn.   

"Cậu Đường, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ càng."   

Khoé môi Tô Phi Hùng cong cong cười như không cười nói. Điều khiến nhiều người tức giận là Đường Tuấn lại có tu vi thuật pháp cao siêu hơn bất cứ ai có mặt ở đây, nhưng nhiều người như vậy liên hợp lại anh còn dám làm càn sao?  

Tô Phi Hùng tự cảm thấy nước cờ này bản thân đi thật khéo. Dưới tình huống này nếu Đường Tuấn lại nhắm vào ông ta thì chẳng khác nào đối địch cùng với mười mấy cao thủ thuật pháp. Ông ta thầm nhủ: "Một lũ ngu xuẩn, Lã Kiến Trung sống hay chết, sự tồn vong của núi Thị Vải nhất mạch không có chút quan hệ nào với tao. Thằng nhóc họ Đường này thực sự quá kinh khủng, chúng mày hãy làm bia đỡ đạn cho tao. Chỉ cần tao có thể sống sót rời khỏi đảo Phú Quốc thì sẽ lập tức báo tin cho sư phụ."  

Giữa lúc trong lòng Tô Phi Hùng đang cực kỳ đắc ý, âm thanh lạnh như băng của Đường Tuấn vang lên:  

"Tô Phi Hùng, ông cho rằng làm như vậy tôi sẽ không dám động đến ông sao? Ông vốn là kẻ xúi giục Dương Thiên Thành động vào chuyện của tôi, tôi đã không định tính toán. Không nghĩ tới ở trước mặt tôi ông còn dám dùng loại thủ đoạn tâm lý này, ông chán sống rồi à?" Âm thanh tràn ngập sát ý đột nhiên vang lên.  

"Không ổn, cái thằng này vậy mà lại không sợ nhiều người nổi giận!" Trong đầu Tô Phi Hùng đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.   

Bực.   

Ngón tay Đường Tuấn búng ra, tốc độ nhanh hơn cả đạn lập tức xuyên thẳng qua giữa trán của Tô Phi Hùng, vậy mà ở nơi đó chỉ chảy ra một chút máu tươi.   

Với tu vi võ đạo của Đường Tuấn bây giờ thì việc dốc toàn lực bắn ra một giọt nước kể cả là cao thủ võ đạo cảnh giới Thần Hải cũng sẽ bị trọng thương, huống hồ Tô Phi Hùng chỉ là một chân nhân thuật pháp thân thể gầy yếu.  

"Mày." Sâu trong ánh mắt của Tô Phi Hùng chứa đầy vẻ hoảng sợ cùng với không cam lòng. Từ khi bắt đầu đại hội giao lưu ông ta vẫn luôn giấu giếm thực lực, chờ đợi lúc ra tay sẽ là một kích khiến mọi người kinh ngạc, không nghĩ tới đến chết vẫn không có được cơ hội đó.   

Bình luận

Truyện đang đọc