CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông thở dài gật đầu nói: "Coi như là vậy đi. Nhưng mà tên Ban Cơ, tên đó không cùng trường phái với tôi. Sở dĩ ông ta ra tay với nhà họ Đường của cậu, dường như muốn thứ gì đó từ nhà Đường. Nếu tôi đoán không sai thì võ công của cậu chưa tiến vào Thần Hải. Người ở đó đều là cao nhân Thần Hải, cậu không thể đánh bại ông ta."  

<

“Ban Cơ.” Đường Tuấn đọc lại cái tên này, cho đến ngày hôm nay, anh mới biết là ai ở ra tay đối phó với nhà họ Đường. Trong lòng khẽ vui mừng, anh lại hỏi: “Ông vừa rồi nói Ban Cơ không cùng trường phái với ông, chẳng lẽ Vu độc bị chia cắt?”  

Advertisement

Người đàn ông trên mặt lộ ra vẻ căm hận nói: "Mặc dù bây giờ mạch chính Vu tộc của tôi được chia thành hơn chục trường phái nhỏ, nhưng sẽ hợp lại. Lúc đó sẽ là lúc thuốc Nam hoàn toàn biến mất."  

Trận chiến cùng Thánh Thủ Tông năm đó, tuy rằng cuối cùng Thánh Thủ Tông đã bị phá hủy, nhưng mà Vu độc cũng bị tổn thất nặng nề, sau đó thủ lĩnh dẫn dắt Vu độc lại đột nhiên mất tích, cuối cùng nội bộ Vu độc bắt đầu chia cắt, nguyên khí biển cả bị thương rất nặng, bằng không làm sao có thể để Dược Y Cốc và Phái Thần Châm may mắn thoát khỏi.  

“Thủ lĩnh mất tích sao?" Đường Tuấn nhớ lại những gì Tôn Vân Hoa đã nói. Năm đó người dẫn dắt Vu độc chính là người kỳ tài võ đạo, chưa đầy năm mươi năm đã nghiên cứu võ đạo tới cực hạn.  

Dựa theo Chung Khê San nói với anh, cao thủ Cảnh giới Thần Hải có thể sống đến khoảng ba trăm tuổi. Theo lý mà nói, thủ lĩnh dòng chính Vu độc lẽ ra đã đã chết từ lâu, nhưng trong lòng Đường Tuấn lại hiện ra một ý nghĩ, nếu người đó chưa chết thì sao?  

"Vừa rồi ông nói rằng Ban Cơ muốn thứ gì đó từ nhà họ Đường của tôi, là thứ gì?" Đường Tuấn hỏi.  

Người đàn ông lắc đầu đáp lại:" Cái tên Ban Cơ kia cũng là thiên tài, sắp tới có sự cạnh tranh ứng cử viên ngôi vị thủ lĩnh. Ai mà biết được tâm tư của anh ta." Đường Tuấn hỏi câu hỏi mà ông ta muốn biết nhất.  

“Thành trì của Vu độc ở chỗ nào?” Đường Tuấn hỏi ra để muốn biết một số vấn đề.  

Nước Việt Nam rộng lớn, đến nay vẫn chưa phát hiện ra được dòng chính Vu độc. Rõ ràng là vô cùng ẩn giấu. Nếu có thể biết được họ đang ẩn náu ở đâu, ít nhất có thể lấy lại được một ít chủ động.  

Đột nhiên trên khuôn mặt của người đàn ông hiện ra sự tàn nhẫn, và nói: "Cậu muốn biết sao!"  

Nói xong, khóe miệng của ông ta đột nhiên phun ra máu, sinh mệnh dần dần biến mất.  

Sắc mặt Đường Tuấn có chút thay đổi, sờ mạch đập của người đàn ông, thở dài: "Vẫn còn hơi thở cuối cùng!"  

Người đàn ông vừa rồi khiến anh cảm thấy có chút chấn động, nhất thời không để ý tới, đã để cho người đàn ông tự sát.  

“Người nhà họ Đường nhất định phải chết! Cậu cũng không ngoại lệ!” Người đàn ông nói xong câu cuối cùng, trước khi hoàn toàn tắc thở.  

Đường Tuấn vỗ tay, cảm thấy có chút đáng tiếc.  

“Cao thủ Thần Hải dám ra tay với nhà họ Đường của tôi.” Trong mắt Đường Tuấn hiện lên sát khí.  

Bình luận

Truyện đang đọc