CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Loại hạt giống chân khí này chính là một trong những thiên phú của Bách Dược Linh Thể, chúng vô cùng kỳ dị và đáng sợ. Lúc Tạ Nam chưa tu thành Thần Hải, anh ta đã có thể dùng kỹ năng này làm trọng thương những cao thủ đã vượt qua Thần Hải cảnh. Lúc này, Tạ Nam đã đạt được Thần Hải cảnh rồi, anh ta tự tin có thể làm võ giả Thần Hải cảnh trung kỳ bị thương nặng với tuyệt kỹ này.  

Advertisement

Đáng tiếc, sau khi anh ta ra lệnh. Đường Tuấn vẫn nguyên vẹn như cũ, chẳng có cây cối gì phá nát cơ thể của anh chui ra ngoài.  

"Sao lại thế này?" Biểu cảm Tạ Nam thoáng thay đổi, vô cùng kinh ngạc.  

Advertisement

Đường Tuấn nhe răng cười, hạt giống chân khí màu xanh này vừa tiến vào cơ thể của anh chưa lâu đã bị chân khí của anh ăn mòn, cắn nuốt chẳng còn gì rồi. Có lẽ loại tuyệt kỹ này sẽ vô cùng nguy hiểm với võ giả Thần Hải cảnh bình thường. Nhưng đối với Đường Tuấn, người có chân khí cơ thể mạnh mẽ hơn so với Thần Hải cảnh hậu kỳ mà nói, nó chỉ đơn giản như một ý nghĩ trong đầu mà thôi.  

“Rắc rắc!”  

Trong lúc Tạ Nam vẫn còn đang kinh ngạc, Đường Tuấn đã đưa tay xé nhà giam được tạo thành từ linh chi dược thảo kia ra. Chỉ thấy cơ thể anh chợt chuyển động, một luồng sáng lóe lên, trong chớp mắt anh đã đứng trước mặt Tạ Nam.  

Lúc này Tạ Nam mới kịp phản ứng, nhưng đã chậm rồi. Tay của Đường Tuấn như vuốt ưng, lập tức phá vỡ nguyên khí hộ thể của anh ta, bắt lấy đầu vai Tạ Nam hệt như quắp một chú gà con vậy. Anh nâng Tạ Nam lên rồi quật mạnh xuống cái nền bằng đá.  

“Ầm! Ầm! Ầm!”  

Khói bụi tràn ngập, mọi người nhìn vào hai bóng người kia, khiếp sợ đến mức không nói được gì.  

Không ngờ truyền nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường không ai bì nổi kia lại bị Đường Tuấn xem như roi da vậy, quật trái rồi lại quật phải.  

"Đây, đây mới là sức mạnh thật sự của anh ta sao?" Lúc này Đường Tuấn hệt như một con bạo long cổ xưa vậy, sức mạnh bộc phát ra khiến người ta kinh hãi. Đám người Thanh Liên, Vũ Tuyết Hương và Từ Nhật nhìn thấy cảnh này, trong lòng không biết phải cảm thấy thế nào.  

Lúc này tình trạng vết thương của Trương Nghiêm đã hồi phục hơn phân nửa. Nhìn tình cảnh này, biểu cảm của anh ta chợt thay đổi. Tuy nhiên, anh ta như nhớ tới cái gì đó, bèn tự thì thầm với mình: "Các người đang chọc giận cậu chủ đấy! Các người chết chắc rồi!"  

Dường như để chứng minh lời của Trương Nghiêm. Đột nhiên, trong khói bụi mù mịt có tiếng hét lớn của Tạ Nam truyền tới, một luồng sáng xanh lóe lên. Tạ Nam giãy khỏi tay của Đường Tuấn, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.  

Vị truyền nhân của Tuyết Hồng Thảo Đường này đã không còn dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng trước đó nữa. Chỉ thấy quần áo anh ta xốc xếch, rách rưới, làn da còn trơn nhẵn hơn cả phụ nữ kia đã đầy vết xanh tím.  

Đúng là Tạ Nam rất mạnh, vì Đường Tuấn đã sử dụng bảy phần sức mạnh rồi mà anh ta không bị thương quá nghiêm trọng.  

Nhưng chuyện này đã khiến Tạ Nam càng thêm phẫn nộ. Anh ta xuất thân từ siêu cấp thế gia như Tuyết Hồng Thảo Đường, mà lại bị Đường Tuấn, người anh ta coi như con kiến làm cho chật vật như thế, khiến anh ta rất mất mặt.  

"Tao phải giết mày!" Vẻ mặt Tạ Nam dữ tợn quát lớn.  

Bình luận

Truyện đang đọc