"Mày quá yếu."
Trong lúc nói chuyện, Hạng Thành giẫm xuống một cái. Không khí bị giẫm vỡ lập tức xuất hiện một chút tia lửa. Điều này là do tốc độ quá nhanh khiến không khí bị ma sát dữ dội cho nên mới sinh ra. Đòn giẫm này như thể thiên thần vận dụng lực lượng cường đại kinh khủng để trấn áp tà ma, làm người ta sinh ra một loại cảm giác vô địch.
Advertisement
Anh ta giẫm chân vào trong khói bụi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, như đá chìm xuống biển. Nhưng ngay sau đó, giọng nói chứa đầy sự tức giận của Hạng Thành vang lên: "Thằng khốn, vừa rồi là do mày giả bộ?”
Vụt.
Advertisement
Có một bóng người bay vụt ra từ trong đống khói bụi, nhưng không ngờ kẻ đó lại là Hạng Thành. Sắc mặt của anh ta sầm lại, chân khẽ rung động, trên mặt lộ ra nét đau đớn, hiển nhiên vừa rồi anh ta đã chịu thiệt.
Đường Tuấn bước từng bước ra khỏi đám khói bụi, trên quần áo của anh không dính một hạt bụi nào, cũng không có gì khác thường.
"Giỏi. Mày giỏi lắm.” Đây là lần đầu tiên Hạng Thành có vẻ tức giận như vậy: "Ban đầu tao chỉ định phế mày thôi, hiện tại thì tao không thể không giết mày được.”
Thân là Hậu Thiên Đạo Thể đã đạt đến đại thành, đệ tử thân truyền của chưởng giáo núi Chứa Chan mà nay anh ta lại bị một Hậu Thiên Đạo Thể vớ vẩn tính kế, thậm chí thiếu chút nữa còn bị thương. Điều này làm cho anh ta không thể chịu được.
"Cho mày biết thế nào là lực lượng chân chính của đạo thể đại thành." Hạng Thành điên cuồng gào lên một tiếng. Quần áo trên người anh ta bị căng ra vỡ vụn, lộ ra cơ bắp giống như những ngọn núi nhỏ. Huyệt khiếu nào đó trên thân thể anh ta mở ra, một đạo khí tức cường đại phảng phất đến từ thời xa xưa chậm rãi bộc phát.
"Dùng thân làm vũ khí, khai sinh trời đất."
Ý chí chiến đấu của Hạng Thành sôi trào, khí tức phóng lên cao, trên quảng trường nổi lên một trận cuồng phong, đất cát bay khắp nơi. Dường như lúc này Hạng Thành đã trở thành một vị thần xa xưa có thể sinh ra vũ trụ, cắt ngang tăm tối, xây dựng thế giới.
Đây là chiêu mạnh nhất của Hạng Thành.
Hậu Thiên Đạo Thể đại thành, tự sinh thần thông. Đây chính là chiêu thức tuyệt sát của Hạng Thành sau khi anh ta diễn hóa thần thông.
Hạng Thành dùng thân mình làm lưỡi rìu, bổ xuống một nhát thật mạnh.
Đường Tuấn chỉ tay, ngón tay anh như định hải thần châm. Khí tức chiến ý khổng lồ của Hạng Thành bao trùm nhưng không cách nào tới gần Đường Tuấn dù chỉ một chút.
Phân Âm Dương!
Một luồng ánh sáng chói lòa từ đầu ngón tay của Đường Tuấn bắn ra tựa như tia sáng đầu tiên của trời đất đang lan tỏa hào quang.
Bụp.
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Sau đó, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Mọi người nhao nhao nhìn lại, chính giữa đài cao trống rỗng trên quảng trường là một bóng người sừng sững.
Đường Tuấn. Bóng người đó là Đường Tuấn.
Hạng Thành đâu?
Mọi người nghĩ thầm trong lòng.
Bọn họ nhanh chóng tìm được Hạng Thành. Thân thể khổng lồ của Hạng Thành nằm ngang ở trước người Đường Tuấn cách đó ba mét. Đôi mắt anh ta trợn to, trong con ngươi vẫn giữ nguyên sự không cam lòng và sợ hãi. Điều kì lạ là trên người anh ta không có bất kỳ một vết thương nào, tuy nhiên sức sống đã hoàn toàn lụi tắt.