CHIẾN THẦN THÁNH Y

Bởi vì tuy thực lực Chu Tước Thần Quân mạnh, nhưng gần như rất ít hạ sát thủ, mà Bạch Long Thần Quân, lại là ham giết thành tính.  

Tiếng ồn trên lầu lập tức biến mất.  

Ngoại trừ hai người này ra, trong gác xép còn có không ít người, hầu như đều là cấp bậc tiểu tôn giả.  

Bình Tam Tiếu thân là một trong mấy thần bác sĩ có y thuật cao nhất trên chiến trường Kỷ Nguyên, có thể kết giao với ông ta cũng không phải người bình thường.  

Đường Tuấn và mấy bác sĩ ở đây, ngược lại có vẻ có chút khác biệt.  

Anh lẳng lặng đứng, cũng không nói nhiều, nhìn một số người gặp qua Bình Tam Tiếu lần cuối cùng lại rời khỏi tòa gác xép này.  

Không biết qua bao lâu, không ai ra vào gác xép nữa.  

Ban đầu mấy thần bác sĩ bên cạnh Đường Tuấn cũng rời đi, trong gác xép chỉ còn lại mấy người, Trì Mãn Đường và Trầm Thanh Đằng rõ ràng cũng đứng trong danh sách đó.  

"Tôi muốn đi Bạch Long Thần Sơn."  

Tay Đường Tuấn bóp ấn quyết, ở xung quanh gác xép bày ra cấm chế cách âm, sau đó anh bỗng nhiên nói.  

Trầm Thanh Đằng nghe vậy, sắc mặt chợt biến đổi, khinh thường nhìn Đường Tuấn, nói: "Chỉ dựa vào cậu sao?  

Ngay cả vị sư phụ kia của cậu, cũng nhất định không dám đi.  

Bạch Hổ Tôn Giả trấn giữ tinh vực Bạch Hổ, ai dám đi chứ?”  

Đường Tuấn lắc đầu, nói: "Lần này Bạch Hổ Tôn Giả chắc chắn sẽ không ra tay.”  

Trầm Thanh Đằng nói: "Cậu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”  

Ánh mắt Đường Tuấn lấp lóe, nói: "Tôi đoán vậy.”  

Trầm Thanh Đằng sửng sốt, nói: "Như vậy cậu cũng dám để cho chúng tôi đi chịu chết với cậu sao?  

Ha ha, nếu như tôi nhớ không lầm, Bạch Long Thần Quân từng phản bội Địa Cầu, ông ta và cậu là kẻ thù không đội trời chung.  

Cậu không phải là lấy danh nghĩa báo thù cho bác sĩ Bình, nhưng trên thực tế lại muốn mượn tay chúng tôi diệt trừ Bạch Long Thần Quân chứ?  

Nếu như đúng như vậy, tôi khuyên cậu nên từ bỏ nó đi.”  

Đường Tuấn nói: "Mặc kệ các người nghĩ như thế nào, tôi cũng sẽ đi Bạch Long Thần Sơn!”  

Tuy rằng ma huyết chú trong Bạch Long Thần Quân ngoại trừ anh ra thì không ai có thể giải, nhưng anh luôn có cảm giác Bạch Long Thần Quân sẽ không dễ dàng chết như vậy.  

Mà lần này ma huyết chú trong Bạch Long Thần Quân, có lẽ là một cơ hội ông ta.  

Trầm Thanh Đằng vung tay ra, đi ra ngoài gác xép, nói: "Cậu muốn tự mình đi chịu chết thì đi.  

Bình Tam Tiếu cùng lắm cũng chỉ chữa trị vết thương cho tôi một lần mà thôi, tôi không cần vì ông ta mà phải chịu chết.”  

Trì Mãn Đường cũng lắc đầu, đi ra ngoài gác xếp, âm thanh trầm thấp truyền vào: "Anh hãy suy nghĩ cẩn thận.”  

Một ngày sau, Đường Tuấn mang theo Tạ Phù Diệu, Hàn Bảo Long rời khỏi chiến trường Kỷ Nguyên.  

Anh đã là học trò bên trong của Cung Hỗn Nguyên, nên có năng lực dẫn người rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc