CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ đen nghiêm trọng nói: “Bọn họ đã tìm được cách rời đi, có lẽ một lát nữa đã ra ngoài rồi. Lần này Ngự Tôn Giả có thể sẽ trực tiếp đột phá đến cảnh giới Thiên Quân, cho dù không thể khống chế hoàn toàn cung Hỗn Nguyên thì ông ta vẫn có thể cộng hưởng sâu hơn với  cung Hỗn Nguyên. Cho đến lúc đó, còn ai có thể ngăn cản dã tâm của ông ta chứ."  

Sắc mặt Cổ Lão cũng rất nặng nề, trong giọng nói có chút nản lòng nói: "Đã tới mức này rồi sao?"  

Người đàn ông mặc đồ đen nói: “Ngự Tôn Giả quả thật quá đáng sợ, vì ngày hôm nay mà ông ta đã suy tính hàng chục nghìn năm rồi. Đúng rồi, vừa rồi thầy đã đi đâu vậy? Con nghe có người nói, thầy ra mặt để ngăn chặn Ngự Tôn Giả?"  

Cổ Lão gật đầu. Ông ta vốn tưởng rằng sau này Đường Tuấn có thể có cơ hội tranh tài với Ngự Tôn Giả cho nên mới coi trọng như vậy. Nhưng bây giờ có vẻ như Đường Tuấn đã xuất hiện quá muộn.  

"Thầy."  

Thấy vẻ mặt tiếc nuối của Cổ Lão, người đàn ông mặc đồ đen vội vàng nói.  

Cổ Lão xua tay và nói: “Không có gì đâu chỉ là không thể nhìn bọn họ phá hoại quy tắc mà thôi.”  

Ông ta có chút thất vọng, thậm chí không thèm nhắc tới Đường Tuấn.  

Người đàn ông mặc đồ đen biết tính tình của thầy mình nên không nói gì thêm.  

"Đi thôi, ta cũng cùng con đi xem một chút." Cổ Lão thở dài.  

Ở căn cứ Thiên Thập, Trương Tĩnh Hoà xuất hiện trên chiến trường kỷ nguyên. Thần niệm của anh ta vừa từ không gian thí luyện trở về.  

Khi nghĩ đến những gì đã xảy ra trong không gian thí luyện, anh ta cảm thấy vô cùng không cam tâm, ánh mắt dần trở nên điên cuồng.  

Anh ta đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn nói: "Nếu tôi đã không thể thắng được anh vậy tôi sẽ khiến anh chìm trong hối hận vô hạn."  

Anh ta bay bên ngoài căn cứ Thiên Thập.  

“Trương Tĩnh Hoà, anh đi đâu vậy? Tôi vừa nhận được tin tức là Ngự Tôn Giả sắp trở về rồi."  

Ngay khi anh ta rời khỏi nơi ở, ngay lập tức có người gọi.  

"Ngự Tôn Giả sắp trở về rồi."  

Trong lòng Trương Tĩnh Hoà phát run nói với người đó: "Tôi đi chuẩn bị một món quà lớn mừng Ngự Tôn Giả xuất quan."  

"Quà lớn gì vậy?"  

"Trái Đất."  

Trương Tĩnh Hoà cười lạnh lùng rồi sau đó biến mất.  

Ở núi Tôn Giả, Đường Tuấn vẫn chưa biết rằng Trương Tĩnh Hoà đã đến Trái Đất.  

Theo quan điểm của anh, Trái Đất cũng là quê hương của Trương Tĩnh Hoà cho dù anh ta có điên đến đâu cũng sẽ không tấn công Trái Đất.  

Bình luận

Truyện đang đọc