CHIẾN THẦN THÁNH Y

Hôm nay nếu như đổi lại là người khác, sợ rằng thật sự đã gặp họa rồi. Đường Tuấn đã có ý muốn giết hai kẻ đầu têu thói xấu này.  

Hai người Hàn đại sư cũng đã biết bản thân đã đá lên tấm sắt, trong lòng vô cùng hối hận. Chỉ vì tranh chút tức giận nhất thời mà bây giờ rơi vào bước đường này.  

Trưởng Hải chân nhân nói: "Anh Đường, chuyện này giao cho tôi xử lý đi, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng."  

Vẻ mặt ông ta vô cùng cung kính, không làm giả được.  

Đường Tuấn gật đầu, anh cầm nhẫn và túi dược liệu lên rồi rời đi.  

Tống Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Đại ca, anh ta rốt cuộc là ai?"  

Trưởng Hải chân nhân trầm giọng: "Cậu không nên hỏi cái này, cậu chỉ cần biết rằng anh ta có thể ngồi ngang hàng với đạo sĩ Trung Thanh.  

Tống Lâm nghẹn ngào: "Cảnh giới Hóa Thần!"  

Trưởng Hải chân nhân thở dài: "Xem ra cậu vẫn chưa ngốc."  

Giây phút này Tống Lâm, Tiểu Lộc, Hàn đại sư và Cao đại sư đều vô cùng đau đớn, vừa nãy họ thế mà khiêu khích một vị cảnh giới Hóa Thần.  

Cuối cùng, Tiểu Lộc bị phế bỏ tu vi và bị đuổi ra khỏi Dược Bảo Các.  

Ba người Tống Lâm tự cắt đứt một cánh tay, mỗi người bồi thường cho Đường Tuấn năm trăm nghìn linh thạch! Đây gần như là toàn bộ gia sản của họ rồi!  

Sau khi xử lý xong mọi chuyện ở nước Việt Nam, Đường Tuấn chuẩn bị đưa Đồ Yên Nhi trở về Phá Quân Doanh.  

Mà lúc này, trong biển Tinh Thần, trong trại bản doanh của doanh trại Thần Đình..  

Cậu Trì, Trì Phương Bằng đang ngồi chễm chệ, có một người đang quỳ ở phía dưới, anh ta hỏi: "Điều ông nói thật sao?"  

Đạo sĩ đó: "Quả thật là như vậy. Phá Quân Doanh có được một loại nước thuốc thần bí, loại nước thuốc này có hiệu quả kỳ diệu, có thể nhanh chóng nâng cao thực lực, nhưng bây giờ nghe nói cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao chỉ có mười vị chỉ đứng top mười trong toàn bộ doanh trại."  

"Bảo dược gì mà lợi hại như vậy?"  

"Phải lấy cho bằng được, loại dược bảo này để cho một đám cặn bã đó dùng, quả thật là phung phí của trời."  

"Chỉ có Đệ Nhất Doanh của chúng ta mới có tư cách dùng loại bảo dược đó!"  

Phía dưới, mười mấy người tướng lĩnh bày tỏ ý kiến, rất đố kỵ vì Phá Quân Doanh có một loại nước thuốc như vậy, muốn chiếm làm của riêng.  

Đám người Liễu Ngọc Duy cũng lộ vẻ kinh ngạc, cho dù ở môn phái của bọn họ cũng chưa từng nghe thấy loại nước thuốc này.  

Trì Phương Bằng hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy thì đi cướp về đây. Đường Tuấn đã chết trong chiến trường Thần Ma rồi, nếu những người này không biết điều thì giết chết toàn bộ. Dù sao Thần Đình tôi cũng nhiều quân đội, thiếu một doanh trại cũng không sao."

Liễu Ngọc Duy hỏi: “Cậu Trì muốn ra tay sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc