CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tra hỏi tội? Lạm sát người vô tội? Gây náo loạn trật tự?” Vẻ mặt Đường Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lẽo như tuyết, trong đôi mắt toát ra sát ý rét lạnh tựa băng.  

Một giọt mồ hôi từ trên trán Từ Vũ lăn xuống, lão cuống quýt giải thích: “Đương nhiên đây là chuyện ba xạo, suốt thời gian qua, Nghịch Luân luôn xem mình là người quản lý trật tự, làm việc vô cùng độc đoán. Chuyện này xảy ra trước khi người ở Tuyết Hồng Thảo Đường tới, nếu Nghịch Luân mà biết được sức mạnh của thiên nhân, e là sẽ không dám có kiểu suy nghĩ như thế.”  

Advertisement

“Ừ.” Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Còn gì nữa không?”  

Advertisement

“Còn chứ, nghe nói, nhân vật lần này được Nghịch Luân sai đi là Tống Hữu Đức, còn được gọi là Phi Vũ, tuy rằng tên tuổi của cậu ta ở Nghịch Luân không lớn mạnh bằng đám Thanh Liên, nhưng nghe đồn sức mạnh chỉ thua mỗi cậu Long, là đại cao thủ trẻ tuổi đứng thứ hai của Nghịch Luân. Cậu ta thông thạo xạ kích, bắn phát nào trúng phát nấy, đích thực là một tay thiện xạ. Vài năm trước, cậu ta chỉ dùng một mũi tên đã bắn chết cao thủ của Thần Hải đang bị thương nặng, mà lúc đó cậu ta vẫn còn là Tông Sư. Với sức mạnh của thiên nhân thì đương nhiên chả ngán gì, có điều, tránh được mũi giáo trước mặt lại khó phòng được tên ngầm sau lưng, thiên nhân nên cẩn thận thì hơn.”  

Từ Vũ thủ thỉ thông tin của Tống Hữu Đức, kẻ đang ở cảnh giới Tông Sư lại có thể bắn chết một vị cao thủ Thần Hải, quả thực rất tuyệt vời, tuy rằng vị cao cao thủ Thần Hải khi ấy bị thương nặng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tư chất và thực lực của kẻ này.  

Đường Tuấn nhìn Từ Vũ, như đang cười nói: “Không phải người nhà họ Từ ông muốn nhìn tôi với Nghịch Luân đấu đá nhau đến bị thương à, vì sao lại nói điều này cho tôi biết, không sợ sẽ vì vậy mà đắc tội với Nghịch Luân ư?”  

“Nhà họ Từ không dám.” Khuôn mặt già nua của Từ Vũ đỏ lên, nhanh chóng giải thích.  

“Đúng rồi Thiên nhân Đường, có người từng trông thấy Vu sư cưỡi rắn Xích Luân và Dương Tuấn của Huyết Sát ở phía chợ bên, cả hai người họ tới đây cùng nhau, sợ là sẽ gây bất lợi cho thiên nhân.” Từ Đông bổ sung thêm.  

“Tống Hữu Đức, Vu sư cưỡi rắn Xích Luân, Dương Tuấn.” Trong mắt Đường Tuấn bắn ra sát khí, tựa như một đại dương cuồn cuộn sự chết chóc: “Xem ra tôi giết người chưa đủ nhiều.”  

Trông thấy Đường Tuấn và Cơ Thục Quyên rời khỏi, hai người Từ Vũ và Từ Đông đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.  

“Cha à, nhà họ Từ ta nên làm gì tiếp theo đây?” Từ Đông hỏi.  

Từ Vũ trầm ngâm một lát rồi nói: “Trước khi Từ Nhật tiến vào thần hải, nhà họ Từ ta không được xảy ra xích mích với bất cứ tông phái thế gia nào.”  

“Nhưng mà...”  

Từ Đông vẫn còn muốn nói thêm, nếu thật là như vậy, sẽ có rất nhiều việc làm ăn của nhà họ Từ bị ảnh hưởng và tổn thất nặng nề. Thế nhưng, Từ Vũ lại thẳng thừng cắt ngang lời ông ta: “Nhật mới là điều quan trọng nhất của nhà họ Từ, chỉ cần nó bước vào Thần Hải thì nhất định sẽ giành lại được những thứ đã đánh mất.”  

“Con hiểu rồi.” Từ Đông khẽ gật đầu.  

“Vậy ân tình này của Đạo Thể, nhà họ Từ ta làm sao trả?” Từ Đông tạm dừng một lát, lại hỏi.  

Loại ân tình lớn như thế, có lẽ nhà họ Từ có táng gia bại sản cũng không trả nổi.  

Từ Vũ ngẩng đầu nhìn về phía ngàn dặm khoảng mây, nói: “Chỉ cần nhớ kỹ, nếu ngày nào đó thật sự cần nhà họ Từ ta trả ơn, thì để lão già ta đây trả mạng cho cậu ta là được. Một mạng trả một mạng, vậy cũng là công bằng.”  

Tại một nơi khác trong số biệt thự khổng lồ của nhà họ Từ.  

Thanh Liên đầy sốt ruột nhìn đăm đăm vào Tân Kiên, hỏi: “Sao rồi? Đã liên hệ với Phi Vũ được chưa? Phải nhanh chóng báo cho cậu ta biết chuyện gã họ Đường đó đã tiến vào thiên nhân, nếu không cậu ta sẽ gặp bất lợi mất.”  

Bình luận

Truyện đang đọc