CHIẾN THẦN THÁNH Y

Chung Lâm thì đã quen nên nói: “Đúng vậy, cậu Long đã trở về Nghịch Luân. Trên dưới Nghịch Luân đều vô cùng cảm kích trước những việc anh Đường làm ở Trảm Mã Đài, cho nên người đó của Nghịch Luân muốn gặp anh một lần!”  

Advertisement

“Người đó của Nghịch Luân?!” Đường Tuấn hơi bất ngờ trong lòng. Có thể khiến cho Chung Lâm nói năng mập mờ như vậy, e là chỉ có ông cụ xây dựng nên Nghịch Luân đó thôi.  

Advertisement

“Được!” Đường Tuấn trầm ngâm trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.

Trên một chiếc trực thăng quân sự, Tiêu Hoàng quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ với vẻ vừa hưng phấn vừa mong đợi. Lần gặp mặt này dính dáng đến cơ cấu bí mật của Nghịch Luân, anh ta thì chỉ là bí thư ngành vệ sinh thôi nên tính ra cũng không có bất cứ liên quan gì. Nhưng bởi vì nó có liên quan tới Đường Tuấn, mà anh ta lại từng qua lại với Đường Tuấn, thế nên là cũng tạm bị kéo theo.  

Tiêu Hoàng rất có hứng thú với cơ cấu bí mật này của Nghịch Luân. Giờ đã sắp thấy được, nói anh ta không kích động là đang nói dối, chuyện này so ra cũng giống như người hâm mộ gặp được thần tượng của mình vậy.  

Chỉ là bầu không khí trong máy bay có vẻ có không ổn nên khiến cho Tiêu Hoàng có hơi bất an.  

Một mình Đường Tuấn ngồi ở một bên, còn mấy người Chung Lâm thì ngồi ở một bên khác. Đến cả Tiêu Hoàng cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng trong không khí, nhất là từ mấy người nam nữ mà Chung Lâm dẫn tới kia, họ nhìn về phía Đường Tuấn bằng ánh mắt mang theo sự thăm dò và thái độ thù địch không hề che giấu.  

“Chắc tên này sẽ không làm chuyện gì khiến người thần cùng phẫn nộ chứ?” Tiêu Hoàng nghĩ thầm rồi yên lặng cách xa Đường Tuấn một tí.  

“Anh Đường, xem ra chúng tôi đã đánh giá thấp anh rồi!” Chung Lâm lên tiếng phá tan sự im lặng trong máy bay.  

Sau khi cậu Long trở về Nghịch Luân và nói ra chuyện Đường Tuấn giết sạch mọi thứ thì toàn bộ cấp cao của Nghịch Luân gần như đều bị chấn động. Võ lực mạnh nhất của giới võ đạo nước Việt Nam cho tới bây giờ đều từ trong Nghịch Luân mà ra, cho dù thỉnh thoảng có người của phái Trần Tùng  n xuất hiện, nhưng họ vẫn cần bận tâm đến vấn đề mất còn của núi Long Hổ nên không dám hành động bừa bãi.  

Mà sự xuất hiện của Đường Tuấn bây giờ giống như một con ngựa ô hung hãn. Tuy rằng còn chưa đạt đến trình độ cao nhất của võ đạo, nhưng cũng đã manh nha rồi. Hơn nữa Đường Tuấn chỉ có một thân một mình nên không cần bận tâm cái gì, đây mới là chỗ để cho Nghịch Luân dè chừng. Cho nên sau khi cậu Long nói chuyện này, có một kẻ trong nhóm cấp cao của Nghịch Luân đề nghị liệt Đường Tuấn vào hàng phần tử nguy hiểm nhất, đồng thời đề nghị sử dụng vũ khí đặc biệt đánh chết anh. Nhưng cũng có người lại đề nghị sử dụng chính sách lôi kéo, để Đường Tuấn dốc sức vì Nghịch Luân.  

Đương lúc hai bên tranh luận không ngớt, cũng không nói ra được nguyên do thì lại quấy rầy đến một người già của Nghịch Luân. Cuối cùng ông cụ đó lên tiếng nói muốn gặp Đường Tuấn một lần, còn những chuyện khác thì cứ để gặp rồi hẵng nói.  

Chung Lâm hết sức kính trọng ông cụ kia. Không chỉ bởi vì đó là người một tay lập nên Nghịch Luân, mà còn vì đó đã từng là người đứng đầu võ đạo, là thần thoại của nước Việt Nam.  

Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, không trả lời.   

Nhưng thái độ này của anh trong mắt mấy người bên cạnh Chung Lâm chính là kiêu căng. Trong mắt họ hiện ra vẻ tức giận, nhíu chặt chân mày, một người trong đó còn lên tiếng: “Anh Đường, thực lực của anh quả thực rất mạnh, nhưng Nghịch Luân của tôi cũng là bộ máy quan trọng của quốc gia, vẫn mong anh tôn trọng một chút.”  

Đường Tuấn nhìn anh ta, cười nói: “Tôn trọng á?”  

Đầu tiên là mấy người Thanh Liên, rồi tới Tống Hữu Đức, sau nữa là bốn vị chấp pháp thần cảnh, còn có cậu Long, Đường Tuấn đã sớm nhìn ra tác phong làm việc của Nghịch Luân, chỉ rặt một bọn phách lối kiêu căng, không coi ai ra gì. Lúc mới tiếp xúc sao người của Nghịch Luân không nói “tôn trọng” với anh? Giờ đợi tới khi anh phô bày thực lực lại đi nhắc “tôn trọng”, cái suy nghĩ này cũng tức cười quá rồi. 

Bình luận

Truyện đang đọc