*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những hoàng tử khác cũng quỳ xuống rồi hét lên, bao gồm cả Ly Thanh Trần trong đó.
Thần Đế cúi đầu nói: “Biết tội.”
Ông lão nói: “Biết tội là tốt rồi. Việc này do ta xử quyết, ông có ý kiến gì không?”
Thần Đế nói: “Không có.”
Ông lão nói: “Tốt.”
Nói xong ông lão phất tay áo một cái. Trong cổ kính nhất thời trở nên hoàn toàn mơ hồ, đám người Thần Đế cũng không nhìn thấy chuyện xảy ra trong bí cảnh nữa.
Lúc này Thần Đế mới thở dốc một hơi, sợ hãi nói: “Không ngờ lão tổ lại còn giữ lại một ý niệm trong bí cảnh.”
Ngay cả chỗ dựa lớn nhất là Ly Phiến của anh ta cũng không hề có chút tác dụng nào trước mặt ông lão thì có đoán ra được thực lực của ông lão tuyệt đối hơn anh ta vài cấp bậc.
“Mình là hỏa linh thể trời sinh, cho dù trong thần triều cũng rất hiếm thấy. Mình chẳng qua bị ma quỷ ám ảnh, hơn nữa cũng không có gây ra thương vong, lão tổ nhiều nhất dạy dỗ tôi vài câu, sẽ không thật sự giết mình.” Ly Thanh Kiếm vừa quỳ vừa thầm nghĩ trong lòng.
Ông lão nói: “Có phải cậu cảm thấy cậu là hỏa linh thể, ta không nỡ giết cậu không.”
Ly Thanh Kiếm chấn động, ánh mắt ông lão giống như thực sự nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh ta. Anh ta vội cúi đầu nói: “Không dám, chỉ hy vọng lão tổ tông giữ lại cho tôi một mạng, tôi sau này nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, cống hiếm cho hoàng triều.”
Ông lão lắc đầu, cười lạnh nói: “Cậu tự nhận là hỏa linh thể rất đáng gờm, nhưng trong mắt ta hỏa linh thể không khác gì cơ thể bình thường. Nếu như ta thật sự để ý tới rồi rút hỏa linh thể của ngươi ra, lại chuyển cho một người khác không phải.”
Ông ta vừa nói xong, cả người Ly Thanh Kiếm đột nhiên run rẩy. Lúc này anh ta mới hiểu anh ta đánh giá bản thân quá cao. Cho tới nay thân phận hỏa linh thể của anh ta chính là bảo bối trong mắt tất cả mọi người của hoàng triều Chu Tước, cho nên anh mới hiển nhiên tưởng rằng ông lão sẽ không trừng trị anh ta nghiêm khắc. Anh ta quên mất ông lão này chính là thần thể Chu Tước, nào sẽ để hỏa linh thể vào trong mắt.
Lấy huyết mạch ra.
Nghe được bốn chữ này, Ly Thanh Kiếm lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh xông thẳng từ xương đuôi lên.
Đúng thế. Đại năng giả đều có thủ đoạn thần bí khó lường, lấy huyết mạch ra gắn cho người khác cũng không khó. Nhưng vậy hoàng triều Chu Tước chỉ tổn thất một Ly Thanh Kiếm nhỏ bé không đáng kể, mà hỏa linh thể vẫn giữ lại.
“Lão tổ tông tha mạng. Lão tổ tông, tôi không dám nữa.” Ly Thanh Kiếm không ngừng dập đầu, anh ta rốt cuộc đã hối hận rồi.
“Haizz, muộn rồi. Thần triều Chu Tước ta vất vả lắm mới có một vị thần thể Chu Tước, cậu không biết bảo vệ, còn muốn diệt trừ cậu ta. Cậu có từng nghĩ tới tương lai của hoàng triều Chu Tước sao?”
Ông lão nhẹ nhàng nói. Ông ta giơ tay túm lấy Ly Thanh Kiếm trong hư không kéo về.
Bùng. Cả người Ly Thanh Kiếm nở tung thành một vũng sương máu nhuộm anh ta thành huyết nhân.
Ly Thanh Kiếm không ngừng hét thảm thiết, nhưng vốn dĩ chẳng có ích gì. Thủ đoạn của ông lão thật đáng sợ, lấy huyết mạch của anh ta nhưng không tổn hại đến tính mạng anh ta, Ly Thanh Kiếm có thể cảm giác được rõ ràng nỗi đau khổ này.
Cuối cùng sương máu trên đỉnh đầu Ly Thanh Kiếm hội tụ thành một viên máu to bằng nắm tay. Trong máu không ngừng hiện lên ánh lửa, giống như một ngọn núi lửa dung nham cỡ nhỏ.
Viên máu này chính là tinh huyết chính của hỏa linh thể, chỉ cần có người hòa tinh huyết này vào người thì có thể trở thành hỏa linh thể.
Rất nhiều hoàng tử phía dưới thấy thế, ánh mắt cũng khiếp sợ không thôi. Tu vi ông lão quá khủng bố, loại thủ đoạn này quả thực bọn họ chưa từng nhìn thấy. Ngay cả Thần Đế bệ hạ hiện nay cũng không làm được, tu vi ông lão này sợ rằng đã vượt qua cảnh giới đỉnh cao Động Hư.
Ly Thanh Kiếm cũng không chết. Mất đi tinh huyết hỏa linh quả, cảnh giới của anh ta trong nháy mắt rớt xuống cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, thậm chí còn có xu thế tiếp tục rớt xuống. Hơi thở của anh ta vô cùng uể oải, ánh mắt tuyệt vọng.