CHIẾN THẦN THÁNH Y

Nếu như thật sự là như vậy, là có thể thông suốt lí do Cổ Linh Vương lão hóa, chỉ có sức mạnh thời gian mới có uy năng đáng sợ như vậy.  

“Chu Tước trước khi đi nói cho tôi biết, chờ cậu trở thành thần y, có thể tìm cậu đến chữa trị cho tôi.”  

Cổ Linh Vương xuất ra một mảnh lông vũ màu đỏ thẫm, đó là ảo ảnh pháp lực của Chu Tước Thần Quân ngưng tụ thành, trên đó có sức mạnh thần thể của Chu Tước Thần Quân.  

Nhìn thấy bộ lông vũ này, tâm tình bất an của Đường Tuấn giảm bớt rất nhiều, ít nhất Chu Tước Thần Quân sẽ không gây bất lợi cho anh.  

Đường Tuấn một lần nữa bắt mạch cho Cổ Linh Vương, xem xét thương thế.   

“Mấy năm nay tôi một mực ở trong thế giới Cổ Linh nghĩ biện pháp trị liệu thương thế cho Cổ Linh Vương, nhưng y đạo tôi am hiểu không có trợ giúp lớn đối với Cổ Linh Vương. Nếu chuyển sang các thần y khác, thì không tin tưởng bọn họ. Cậu xuất thế đã cho tôi thấy hy vọng.”   

Tề Tinh ở một bên nói.  

Đường Tuấn kiểm tra thương thế xong, không khỏi lắc đầu, nói: “Cổ Linh Vương, chức năng thân thể của ông gần như lão hóa toàn bộ, hơn nữa là không thể đảo ngược. Hy vọng tái tạo sức sống không lớn.”  

Cổ Linh Vương nghe vậy, vẻ mặt ảm đạm, nói: “Tôi biết sẽ là một kết quả như này. Cái chết cá nhân của tôi chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng thế giới Cổ Linh không thể bởi vì tôi mà xáo trộn một lần nữa!”  

Tề Tinh cũng thở dài, ông ta cũng là thần y, hơn nữa vì Cổ Linh Vương trị liệu nhiều năm, rất rõ ràng loại thương thế này.  

Sức mạnh của thời gian là tàn nhẫn và không thể giải quyết được.  

Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, nói: “Cổ Linh Vương, tôi muốn một ít máu của ông.”  

Biểu tình Tề Tinh có chút quái dị, có chút hoài nghi Đường Tuấn có phải là trả thù riêng hay không, dù sao vừa rồi ông ta cũng đòi huyết dịch từ Đường Tuấn.  

Cổ Linh Vương do dự một chút, nói: “Được.”  

Ông ta thúc dục pháp lực, một lượng máu to bằng nắm tay của đứa bé bị bức ra ngoài cơ thể, thậm chí còn chứa hai giọt huyết tinh.  

Sắc mặt Cổ Linh Vương tựa hồ càng thêm già nua.  

Tề Tinh vội vàng thúc dục pháp lực rót vào trong cơ thể Cổ Linh Vương, Cổ Linh Vương mới dễ chịu hơn một chút.  

Trong quá trình này, Đường Tuấn phát hiện pháp lực của hai người tựa hồ là cùng nguyên mà sinh ra.  

Tề Tinh rót vào pháp lực gần như đều có thể bị Cổ Linh Vương hấp thu.  

Cổ Linh Vương nói: “Tề Tinh là em trai của tôi. Chuyện này người ngoài cũng không biết, xin bác sĩ Đường không nên nói với bên ngoài.”  

Đường Tuấn nhất thời hiểu rõ, khó trách độ dung hợp pháp lực cao như vậy.  

Đợi một hồi, Đường Tuấn mang theo máu của Cổ Linh Vương rời khỏi cung điện.  

Trong cung điện chỉ còn lại hai người Cổ Linh Vương cùng Tề Tinh.  

Tề Tinh hỏi: “Đại ca, anh thật sự tin tưởng cậu ta như vậy sao?”  

Cổ Linh Vương run rẩy ngồi trở lại ghế, bàn tay già nua vuốt ve áo giáp nặng nề, trong mắt lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: “Tôi tin tưởng Chu Tước. Chiến tranh sắp bắt đầu, và tôi không thể do dự nữa. Lúc này đây, rất có thể là trận chiến cuối cùng của tôi.”  

Ánh mắt Tề Tinh đỏ lên, nói: “Đại ca, anh hy sinh vì thế giới Cổ Linh nhiều lắm rồi, đã đủ rồi.”  

Cổ Linh Vương lắc đầu, nói: “Tôi cũng không phải vì thế giới Cổ Linh hy sinh, mà là vì chính tôi. Bất kỳ một tu giả nào khổ tu qua hàng vạn năm, ai lại nguyện ý bị coi như rác rưởi, bị quét sạch. Cổ Ma kỷ nguyên trước như thế, kỷ nguyên chúng ta cũng như thế.”

Bình luận

Truyện đang đọc