*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tân Kiên ngăn cô ta lại, nói: “Chuyện này chúng tôi sẽ báo lên Nghịch Luân, tình cảm giữa Phi Vũ với cậu Long không phải tầm thường, đến khi đó anh ta cũng sẽ tới đây, hy vọng lúc đó anh còn can đảm nói ra mấy lời này.”
Đối với việc như thế, Đường Tuấn cũng lười trả lời nhiều, xoay người rời đi thẳng.
Advertisement
Từ Vũ nhìn cái đầu lâu trắng như tuyết trên đất, lại nhìn về phía Đường Tuấn và đám người Thanh Liên đang lướt đi xa, lão không khỏi biến sắc.
Advertisement
“Phi Vũ vừa chết, e là Nghịch Luân sẽ thật sự nổi giận. Năm đó cụ ông thành lập Nghịch Luân ấy đã quét sạch rất nhiều đạo phái thế gia trên thiên hạ bằng sức mạnh của mình, mới mấy chục tuổi đã đạt đến cảnh giới thiên nhân. Không biết ông ta có thể vì việc này mà ra tay hay không, hơn nữa Nghịch Luân không chỉ có mỗi một thiên nhân thôi đâu.”
Trong lòng Từ Vũ vẫn còn khiếp sợ, thứ lão biết được về cái cơ quan lớn nhất nước Việt Nam đó chỉ là những thứ hiếm hoi và ít ỏi. Nhưng dù là thế, sâu trong lão vẫn cảm thấy kính sợ.
Nghịch Luân vốn như một con thú khổng lồ đè lên đầu mọi người, nhưng Đường Tuấn lại tài giỏi sánh ngang trời, cũng trở thành một con thú khổng lồ khác đấu tranh tư bản với Nghịch Luân.
“Dưới xu thế này, dù là một thiên nhân hẳn cũng trông thật nhỏ bé.” Từ Vũ ngẩng đầu nhìn rừng núi bao la và quỷ quyệt, trong lòng nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái.
Đường Tuấn không tiếp tục đợi ở Hà Nam nữa, đợt đại hội võ đạo này đã không còn bất kỳ ý nghĩa nào đối với anh.
Hoa Tiểu Nam và những người khác cũng trở về dân tộc Mèo, mấy ngày qua Đường Tuấn ở lại Hà Nam không chỉ cải tiến phương pháp luyện Mặc Cổ Luyện Khí, mà còn tiện thể cải tiến phương pháp luyện cổ và luyện khí pháp khác của dân tộc Mèo. Loại bỏ phần lớn nguy hiểm khi người dân tộc Mèo tu luyện. Dân tộc Mèo nhờ vào những công pháp mới này, mà có thêm nhiều cách thức để đối phó trong đại thế sắp tới đây.
Còn về Trần Lệ Lệ, Từ Mộ, Ngô Hoàng Phi và những thành viên trong nhà họ Ngô thì Đường Tuấn không chào tạm biệt, những việc này đều là chuyện vụn vặt, chẳng đáng để anh phải suy nghĩ quá nhiều.
Đường Tuấn không rời đi một mình, đằng sau anh có một thanh niên trầm tĩnh, kiệm lời khoảng hai mươi tuổi đi theo.
Chàng thanh niên là Hàn Bảo Long, người mà Đường Tuấn gặp được trên máy bay.
"Chôn cất mẹ cậu xong rồi à?" Đường Tuấn hỏi.
"Ừm, bà ấy đi rất thanh thản. Cảm ơn anh." Hàn Bảo Long nói.
"Cậu muốn đi theo tôi?"
"Vâng."
"Tại sao?"
Hàn Bảo Long ngẩng đầu, trong đôi mắt sáng ngời như những vì sao lóe lên ánh sáng màu trắng bạc và sự kiên định: "Anh có thể cho tôi những thứ mà tôi muốn."
Tinh thần lực của Đường Tuấn rất nhạy bén, mặc dù ánh sáng màu trắng bạc trong mắt Hàn Bảo Long chỉ lóe lên trong phút chốc, nhưng anh vẫn cảm nhận được.
‘Không ngờ huyết mạch của tên nhóc này còn có chút đặc biệt.’ Đường Tuấn cảm thán trong lòng.