*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ồ. Vậy mà có người còn có thể nhận ra ta." Khỉ trắng to lớn trầm giọng nói.
"Toang rồi. Thật sự là Thái Cổ Thánh Viên." Yêu Vũ Cơ trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Advertisement
Vẻ mặt Đường Tuấn đột nhiên biến đổi. Ở thời đại thái cổ có rất nhiều thần thú, hung thú hoành hành trên mặt đất, những thần thú hung thú này đưa tay là có thể hái trăng bắt sao, một hơi là có thể uống cạn một con sông lớn. Mà Thái Cổ Thánh Viên chính là một trong số ít những loại đáng sợ nhất trong số những thần thú, hung thú này. Nhưng thái cổ đến nay trải qua thượng cổ cùng viễn cổ ít nhất cũng là thời gian mấy triệu năm, hung thú bậc này làm sao có khả năng tồn tại đến bây giờ.
Advertisement
Hơn nữa Thái Cổ Thánh Viên trưởng thành có thể ngao du thái hư vũ trụ, có sức mạnh vô hạn.
Đường Tuấn không hiểu rõ đó là cảnh giới gì, nhưng Thái Cổ Thánh Viên trước mắt đem lại cho anh cảm giác vô cùng đáng sợ, phảng phất như là đối phương chỉ một ánh mắt liền có thể giế t chết anh.
Thái Cổ Thánh Viên ngước lên nhìn bầu trời trên đỉnh đầu lẩm bẩm nói:
"Vẫn chưa đến thời điểm ta tỉnh lại."
Nó cúi đầu, đôi mắt thật to nhìn mấy người Đường Tuấn nói:
"Các người dám quấy rối giấc ngủ say của ta, đáng chết."
"Cây ngọc trụ này khí tức thật quen thuộc." Thái Cổ Thánh Viên chợt thấy ngọc trụ Phục Ma trong tay Yêu Vũ ánh mắt phút chốc xuất hiện mê man, dường như đang nhớ lại cái gì. Cũng không nhìn thấy nó làm động tác gì, ngọc trụ Phục Ma liền rơi vào bên trong bàn tay khổng lồ của nó.
"Thái Cổ Thánh Viên, ngọc trụ Phục Ma là của tôi. Ngài muốn cướp giật sao?" Yêu Vũ Cơ ngẩn ra, không cam lòng nói. Nói xong bà ta liền ngay lập tức hối hận. Đối phương là Thái Cổ Thánh Viên thực lực cực kỳ cường đại mà không phải là Đường Tuấn.
"Hả?" Sau khi nghe xong âm thanh của Yêu Vũ Cơ phút chốc sắc mặt của Thái Cổ Thánh Viên trở nên cực kỳ âm trầm: “Bà chính là người phụ nữ quấy rối giấc ngủ say của ta, đáng chết."
Nói xong Thái Cổ Thánh Viên ấn xuống một chỉ, ngón tay của nó thô cực kỳ giống như cây cột chống đỡ bầu trời.
"A. Tao không muốn chết." Yêu Vũ Cơ phát động tu vi toàn thân nỗ lực chống lại một chỉ này.
Nhưng không có một chút tác dụng nào.
Một chỉ ấn xuống, Yêu Vũ Cơ trực tiếp bị ép thành đống thịt nhão, chết thảm đến mức không thể thảm hơn.
"Huyết mạch của hai người các ngươi." Thái Cổ Thánh Viên cau mũi một cái nói:" Hóa ra là đời sau của ông ta, chắc trách. Nếu là đời sau của ông ta, vậy ta sẽ không làm khó hai người."
Đường Tuấn trong phút chốc cảm thấy thân thể buông lỏng, anh nhanh chóng đi đến bên người của Đường Lệ, trước tiên cầm máu sau đó đem nửa đóa Tuyết Liên ngàn năm cho Đường Lệ ăn hết.