CHIẾN THẦN THÁNH Y

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thì ra từ lúc bắt đầu, trận thi hương này đã không có ý nghĩa gì, người thắng sớm đã được âm thầm quyết định. Sự tranh đoạt của bọn họ trong mắt Ly Thanh Kiếm chỉ sợ cũng là một trò chơi.  

Trong cung điện ngoài bí cảnh cũng trở nên yên lặng.  

Thần Đế thở dài nói: “Ta biết như vậy không công bằng, nhưng ta là vì tốt cho các con.”  

Không ai nói chuyện.  

Sắc mặt mấy vị hoàng tử đám Ly Thanh Viễn đã bị loại ra khỏi ván cờ phía dưới trở nên khó coi, bọn họ nắm chặt nắm đấm.  

Trong lòng anh ta rất đắc ý, trước nay chưa từng đắc ý như vậy.  

Anh ta cười nhạt nói: “Nếu không ai nói chuyện, vậy hỏa linh quả Chu Tước chính là của tôi rồi. Các anh đợi lát nữa tự mình giao lệnh bài ra rồi sau đó đi đi. Làm Thần Đế đời kế tiếp, tôi cần phải ở đây nhận truyền thừa.”  

Lúc anh ta nói chuyện, giọng điệu như kiểu ra lệnh, dường như anh ta đã là Thần Đế rồi vậy.  

Tay anh ta vồ lấy, hỏa linh quả Chu Tước lập tức bay về phía anh ta.  

Trên trời dưới đất, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn, ngay cả Ly Thanh Quang dưới đại điện cũng thờ ơ không động lòng, vẻ mặt tuyệt vọng.  

Nhìn vẻ mặt của mọi người, vẻ mặt Ly Thanh Kiếm càng cao cao tại thượng hơn, có loại vui vẻ không nói thành lời.  

“Tôi không phục.” Đúng lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên trên mảnh đất này.  

Một bóng người được ngọn lửa bao phủ xuất hiện giữa không trung, đối diện với Ly Thanh Kiếm.  

Người này chính là Ly Thanh Trần. Ngọn lửa trên người anh ta cũng mạnh gấp đôi lúc trước, không khí dường như cũng vặn vẹo.  

Ly Thanh Kiếm thầm hoảng sợ với sức mạnh của Ly Thanh Trần biểu hiện ra lúc này: “Tên này chính là hỏa linh thể sao, sao có hơi thở đáng sợ như thế.”  

Chẳng qua vừa nghĩ tới bản thân anh ta đã nắm giữ Ly Phiến, Ly Thanh Kiếm lần nữa trở nên bình tĩnh nói: “Em trai Mười Ba, cậu không phục cũng được, nhưng cậu có thể thế nào chứ?”  

Ly Thanh Trần không hề trả lời anh ta, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía hư không, lần nữa nói: “Tôi không phục.”  

Trong cung điện ngoài bí cảnh.  

Thần Đế im lặng, ông ta biết Ly Thanh Trần đang nói với ông ta. Ông ta lần nữa cảm thấy hổ thẹn, thậm chí có chút hoài nghi bản thân quyết định giao Ly Phiến cho Ly Thanh Kiếm có phải chính xác hay không.  

“Thanh Trần, nhận thua đi. Chờ sau khi các con ra ngoài, trẫm sẽ bồi thường cho các con.” Thầm Đế thầm nghĩ trong lòng.  

Trong bí cảnh, không ai có thể trả lời Ly Thanh Trần.  

Rất nhiều hoàng tử nhìn bóng lưng Ly Thanh Trần đều nở nụ cười khổ sở. Bọn họ cũng không phục, nhưng có thể thế nào đây? Thực lực của Ly Thanh Kiếm vốn cao hơn họ, bây giờ lại có Ly Phiến trong tay, ai có thể địch nổi?  

Ly Thanh Kiếm cười lạnh, anh ta cũng không vội, anh muốn thưởng thức thật tốt dáng vẻ không thể làm gì này của Ly Thanh Trần.  

Bình luận

Truyện đang đọc