CHIẾN THẦN THÁNH Y

Đúng lúc này, phía xa đột nhiên vang lên một âm thanh kịch liệt xé rách không trung. Một bóng người dần hiện ra trong tầm mắt của mọi người.  

“Là Thiên Tà Tử, cậu ta đã trở về rồi.”  

Sắc mặt của người phụ nữ trưởng thành kia thay đổi, trầm giọng nói.  

Tần Thiên hơi nheo mắt lại nhìn Thiên Tà Tử.  

“Tần Thiên, không xong rồi.”  

Thiên Tà Tử ngã xuống trước mặt Tần Thiên. Hơi thở của anh ta yếu đi rất nhiều, trên quần áo còn có vết máu loang lổ, trông rất chật vật.  

“Có chuyện gì?” Trong mắt Tần Thiên lóe ra một tia lạnh lùng, hỏi.  

Nhưng Thiên Tà Tử lại không để ý đến cảnh này, kể câu chuyện anh ta giết Thái Hạo và cuộc gặp gỡ của anh ta với Đường Tuấn mà không hề giấu giếm gì.  

“Cậu nói là Đại Diễn Các đã tạo ra một Đại Diễn Thánh thể hoàn chỉnh rồi sao? Cậu đã đánh bại Thái Hạo nhưng suýt chút nữa lại bị đại trưởng lão của Độc Cô Cung giết chết sao?”  

Tần Thiên lạnh lùng nhìn Thiên Tà Tử.  

Cuối cùng Thiên Tà Tử cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, ánh mắt Tần Thiên giống như bị kim châm khiến da anh ta nổi da gà. Anh ta vội vàng nói: “Những gì tôi nói đều là sự thật.”  

Tần Thiên nói: “Tôi tin cậu.”  

Lúc nói chuyện, một tay của anh ta đã nắm lấy cổ của Thiên Tà Tử.  

“Tần Thiên, đừng mà.” Thiên Tà Tử hoảng sợ nói.  

Đáng tiếc là đã muộn rồi.  

Thiên Tà Tử cảm thấy sức sống trong cơ thể mình đang tan biến với một tốc độ đáng sợ.  

Bùm.  

Ngay khi Thiên Tà Tử nghĩ rằng có thể anh ta sẽ bị giết như thế này, Tần Thiên đột nhiên ném anh ta ra ngoài, đập mạnh anh ta trên một đống đá.  

Nhưng lúc này trong cơ thể của Thiên Tà Tử chỉ còn lại một phần ba sinh khí, tóc cũng biến thành bạc trắng, trông giống như một thanh niên hai mươi tuổi bỗng nhiên biến thành một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi vậy.

Thiên Tà Tử ngã xuống mặt đất, thở hổn hển. Mỗi lần thở ra, anh ta đều phun ra một ngụm máu tươi, khiến sắc mặt anh ta càng thêm tái nhợt. Anh ta kinh hãi nhìn Tần Thiên, trong ánh mắt không có hận ý mà chỉ có nỗi sợ hãi sâu sắc.  

“Tạm thời tôi tha cho cậu một mạng.”  

Tần Thiên lạnh lùng nói: “Không ngờ đến lần này lại xuất hiện hai loại thể chất đặc biệt là Đại Diễn Thánh thể và vạn kiếp bất diệt thể chứ. Xem ra tình hình ở Tinh vực Chu Tước đang nổi dậy rồi. Nhưng không có vấn đề gì cả, tôi cứ bóp chết chuyện này là được.”  

Dường như Thiên Tà Tử cảm nhận được sự lạnh lùng trong lời nói của Tần Thiên, anh ta không khỏi run lập cập, nói: “Tần Thiên, tôi nghĩ anh cũng nên để ý tới vị đại trưởng lão của Độc Cô Cung kia một chút. Tôi cảm thấy uy hiếp của anh ta còn nghiêm trọng hơn của Đại Diễn Thánh thể và vạn kiếp bất diệt thể đó.”  

Vừa nghĩ đến cảnh lúc chiến đấu với Đường Tuấn, Thiên Tà Tử cũng không khỏi run sợ trong lòng. Có điều anh ta không dám nói ra trong sâu thẳm trái tim anh ta đã đặt Đường Tuấn và Tần Thiên ngang trình độ với nhau.  

Tần Thiên giễu cợt nói: “Cậu nghĩ như thế nào? Tôi hỏi cậu vị Đại trưởng lão của Độc Cô Cung kia là thể chất đặc biệt hay là cảnh giới Động Hư hả?”  

Thiên Tà Tử lắc đầu, vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như băng của Tần Thiên, khiến anh ta nuốt hết những lời đó xuống.  

“Không phải là cảnh giới Động Hư, cũng không phải thể chất đặc biệt thì có tư cách gì khiến tôi phải ra tay chứ. Hay là cậu cho rằng anh ta đánh bại cậu thì sẽ có tư cách đánh đồng cùng với tôi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc