CHIẾN THẦN THÁNH Y

"Ồ?" Đường Tuấn nhướng mày ý hỏi.  

Advertisement

Tài xế tiếp tục nói: "Hai người biết Tập đoàn Đức Long chứ? Chính là doanh nghiệp dược phẩm quốc tế kia. Lần này bọn họ đang bàn chuyện hợp tác với Thiên Thanh, mà nghe nói không hài lòng, cuối cùng Tập đoàn Đức Long mời một nhân viên Cục an toàn vệ sinh của tỉnh tới, giờ Tập đoàn Thiên Thanh nguy nan vô cùng. Nghe nói hôm nay bọn họ đang tiến hành lần đàm phán cuối cùng, chắc Tập đoàn Thiên Thanh sẽ phải thỏa hiệp thôi. Vất vả lắm mới có doanh nghiệp trong nước phát triển một chút, vậy mà cũng rơi vào kết cục như vậy."  

Đáy mắt Đường Tuấn lạnh băng, hỏi lại: "Tập đoàn Đức Long này không sợ gì à?"  

Advertisement

Vì muốn tạo danh tiếng cho Tập đoàn Thiên Thanh mà anh đã tốn không ít công sức. Vốn anh nghe Ninh Bình Trung nhắc tới Tập đoàn Đức Long còn cho rằng đối phương đến hợp tác bình thường thôi. Vậy nên anh mới không can thiệp gì nhiều. Dù sao Ninh Đình Trung, Dương Lộc và cả Tập đoàn Thiên Thanh đều cần tự mình phát triển. Nhưng có vẻ tình huống không như anh nghĩ.  

"Sợ?" Tài xế châm biếm: "Người ta chính là doanh nghiệp quốc tế, giờ còn có chỗ dựa là nhân viên bên Cục vệ sinh an toàn, sợ cái gì chứ? Tập đoàn Đức Long kéo dài đến giờ mới ra tay chắc là kiêng kị chủ tịch thần bí sau lưng Tập đoàn Thiên Thanh. Nhưng tôi thấy vị chủ tịch kia cũng chỉ vậy thôi."  

"Ồ, nói thế là anh có biết chủ tịch Tập đoàn Thiên Thanh à?" Đường Tuấn thuận miệng hỏi.  

Tài xế nghe vậy vỗ ngực cam đoan: "Đương nhiên rồi. Trong thành phố này còn không có gì mà tôi không biết. Tôi đã quen biết chủ tịch Tập đoàn Thiên Thanh từ khi anh ta còn chưa ăn nên làm ra. Anh ta còn thường xuyên ngồi xe tôi đấy. Đúng rồi, chính là chỗ cậu đang ngồi đấy."  

Đường Tuấn hơi buồn cười, nhưng cũng không vạch trần tài xế nói dối.  

Xe dừng lại trước cửa Tập đoàn Thiên Thanh. Đường Tuấn thanh toán tiền, dẫn Mộc Thanh Lam tiến vào trong tòa nhà.  

Tài xế nhìn theo bóng lưng Đường Tuấn, cau mày suy tư, cảm thấy có hơi quen. Anh ta cầm một tờ báo trong xe lên, lật đến một trang báo, vừa nhìn đã sợ đến run cả tay, báo cũng rơi xuống sàn xe.  

Nguyên trang báo chính là một bài về Đường Tuấn, bên cạnh còn có ảnh chụp!  

"Con mẹ nó chứ! Khoác lác quá mức rồi!" Tài xế xấu hổ.  

Đường Tuấn và Mộc Thanh Lam đi thang máy lên đến tầng cao nhất. Nơi này bình thường chuyên dùng để bàn chuyện hợp tác. Hai người vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy hai mấy vệ sĩ người nước ngoài cao to đứng gác khắp ngõ ngách tầng lầu, đặc biệt là ngoài cửa phòng họp có những bảy, tám người vây quanh. Nhìn đám vệ sĩ này là biết không thể là người của Tập đoàn Thiên Thanh rồi. Vậy mà bọn họ đứng nơi này như nhà mình vậy, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng.  

Một khi nhân viên của Thiên Thanh muốn đến gần văn phòng là bị bọn họ hung tợn đẩy ra.

Đám vệ sĩ này cao lớn thô kệch, ra tay không hề cố kỵ gì, mấy nữ nhân viên của Tập đoàn Thiên Thanh bị đẩy ngã xuống đất. Đám người kia không áy náy thì thôi, còn cười ha hả như cảm thấy chơi rất vui vậy. Nhân viên của Thiên Thanh tức giận trừng mắt, đám vệ sĩ cười khẩy giơ ngón giữa với bọn họ, kiêu ngạo vô cùng.  

"Một đám trứng mềm vô dụng, mình ông mày có thể đánh cho cả đám chúng mày không bò dậy được." Gã vệ sĩ cầm đầu nói hết một tràng tiếng Việt Nam không lưu loát, cười lạnh: "Sau hôm nay, toàn bộ chúng mày đều thất nghiệp rồi, ngay cả công ty của chúng mày phải do Tập đoàn Đức Long bọn tao quản lý.  

Mà nhân viên của Thiên Thanh nghe xong lời này vừa tức giận lại bi thương.  

"Ha ha ha." Bọn họ càng như vậy, đám vệ sĩ càng không chút kiêng nể cười to.  

Bình luận

Truyện đang đọc