*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lần này, đại bàng cánh bạc không hề chần chừ mà kính cẩn nói: “Tổ tiên để lại dấu ấn huyết mạch, hễ có được thánh ngọc đi vào thành địa thì chính là chủ nhân của thánh địa, cũng là chủ nhân của tôi đây.”
Advertisement
“Tổ tiên? Dấu ấn huyết mạch?” Đường Tuấn cau mày, trong lòng càng thấy khó hiểu.
Advertisement
Giọng của đại bàng cánh bạc lộ vẻ đau buồn và nói: “Những câu mà thánh chủ hỏi lúc nãy, tôi có thể trả lời cậu. Thời Thượng Cổ, bí cảnh Bồng Lai là nơi ở của tiên nhân, có bách tiên sinh sống, nó được gọi là tiên cảnh cùng với hai bí cảnh khác. Nhưng sau này có một ngày, bỗng dưng thánh chủ trong bí cảnh triệu tập bách tiên, sau đó dẫn bách tiên rời khỏi tiên cảnh. Sau lần rời khỏi đó thì cũng không quay trở lại.”
“Lúc đó tổ tiên của tôi vẫn còn yếu, chưa được dẫn đi, cho nên ở lại đây canh giữ. Còn về tin đồn của ngọc trụ cũng được lưu lại từ dạo đó.” Đại bàng cánh bạc thương cảm nói: “Năm xưa, huyết mạch chi lực của tổ tiên tôi mạnh cỡ nào, sức chiến đấu sánh ngang với tiên nhân, đáng tiếc đã nhiều năm trôi qua như vậy, huyết mạch chi lực đã vô cùng mỏng manh và phức tạp, không cách nào khôi phục lại vinh quang của tổ tiên.”
Nói đến đây, đột nhiên đại bàng cánh bạc ngẩng đầu nhìn Đường Tuấn rồi lên tiếng: “Nhưng cuối cùng chúng tôi đợi được sự xuất hiện của thánh chủ rồi, mọi chuyện đều xứng đáng cả.”
Đường Tuấn nghe xong thì càng hoang mang, nhưng cũng nghe hiểu được đôi chút. Anh có thể tưởng tượng bách tiên của bí cảnh Bồng Lai năm xưa tề tựu thì rầm rộ cỡ nào. Đáng tiếc nhiều năm trôi qua, bách tiên biến mất không thấy tung tích, chỉ còn lại bí cảnh này. Anh do dự một lúc rồi hỏi tiếp: “Tại sao mấy ông lại gọi tôi là thánh chủ?”
Anh chỉ vào ngọc trụ thần bí đang lơ lửng giữa không trung: “Là vì nó hả?”
Đại bàng cánh bạc và mấy tên thú dữ kia nhìn ngọc trụ, trầm giọng nói: “Miếng ngọc này là thánh ngọc mở ra tiên cung, theo hồi ức trong huyết mạch của chúng tôi và truyền thừa do tổ tiên để lại. Thánh ngọc hiển linh sẽ tự chọn chủ, nếu nó đã chọn cậu làm chủ nhân, vậy thì cậu chính là thánh chủ.”
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, anh có thể cảm nhận được sự kính nể trong lời nói của ba tên thú dữ này, vốn không có ý giả dối. Thánh ngọc hình như cũng có khả năng tự nhiên kiềm chế huyết mạch của chúng. Anh quay người nhìn lầu các cung điện phía sau, nét mặt dần trở nên nghiêm trị, rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì, bách tiên đồng thời xuất thế, cuối cùng lại không có tung tích. Trong đây e là có liên quan đến bí mật của thời Thượng Cổ.
“Lúc nãy mấy ông nói miếng ngọc này là chìa khoá mở ra tiên cung, có thật vậy không?” Đường Tuấn nhìn toà lầu các trước mặt. Những toà lầu các này đều mang theo hơi thở thăng trầm của cuộc sống từ xa xưa. Từ thời Thượng Cổ đến nay đã trải qua thời gian mấy ngàn năm, nhưng quần thể kiến trúc này vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là vô cùng bất thường.
Đại bàng cánh bạc đơ ra, lập tức lên tiếng: “Đúng vậy. Năm xưa, bách tiên rời khỏi tiên cung đã dùng bí pháp tối cao chặn lối vào của tiên cung, lúc nãy ông cụ kia cũng không thể vào, lúc ông ta tới thì đúng lúc thấy một số tâm đắc võ đạo do tiên nhân để lại trên tường ngọc tại quảng trường, dựa vào tích lũy bấy lâu nay mới đột phá tới cực cảnh.”
Đột nhiên nó hỏi: “Thánh chủ, cậu có thể giết ông ta, chắc cũng đã vào cấp độ cực cảnh rồi nhỉ.”
Đường Tuấn không trả lời. Tâm tư anh lay động, một khí thế vô hình phóng ra. Ba tên thú dữ, đại bàng cánh bạc, trăn đen và Tuyết Hầu đều bị khí thế xuất hiện đột ngột này đè lên người, cả người phát run.
“Quả nhiên là cực cảnh.” Trong lòng của đại bàng cánh bạc chấn động.
Nhưng Đường Tuấn lại thở nhẹ trong lòng: “Ba thứ, thân xác, tinh thần và chân nguyên đạt tới cực hạn của Thần Hải mới có thể gọi là cực cảnh, tôi chỉ có tinh thần lực đạt tới mức này, thân xác và chân nguyên vẫn còn kém một chút.”