*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giọng của Sơn Hạ Chu Tài vang rền như tiếng chuông: “Tu vi Dẫn Khi Qua Châm của cô căn bản là không đủ để phát huy Hồi Hồn Châm! Nếu còn tiếp tục đâm xuống, cả hai người đều phải chết!”
Advertisement
Liễu Đàm Liên cười ảo não. Tóc bạc trên đầu mỗi lúc một nhiều thêm, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên quyết.
Sơn Hạ Chu Tài lạnh lùng liếc nhìn Lý Hùng Cường đang tươi cười, lên giọng răn đe: “Sao cậu dám đưa Hồi Hồn Châm cho cô ấy.”
Advertisement
Lý Hùng Cường cười nói: “Tôi đã để cô ấy lựa chọn. Dù cô ấy sống hay chết, tôi cũng sẽ giúp cô ấy gầy dựng lại nhà họ Liễu. Lần này xem như cô ấy đã được như ý nguyện. Võ giả chết vì võ đạo, y giả chết vì y đạo, chẳng phải đây là chuyện vinh quang nhất trong mắt các người sao? Cô ấy nên cảm ơn tôi mới phải. Nếu không có tôi giúp đỡ, chỉ dựa vào cô ấy thì dù có cố gắng thêm năm mươi năm nữa cũng không thể vực dậy nhà họ Liễu.”
“Cô ấy không nên chết thế này!” Sơn Hạ Chu Tài quát.
Dù không xem Liễu Đàm Liên ra gì, nhưng hai người đều là bác sĩ. Trông thấy Liễu Đàm Liên bị Lý Hùng Cường lợi dụng trắng trợn như vậy, thậm chí phải hy sinh cả mạng sống, Sơn Hạ Chu Tài bỗng thấy nổi giận đùng đùng.
“Thế thì cô ấy phải sống thế nào?” Lý Hùng Cường châm biếm: “Dùng một mạng của cô ấy đổi lại sự hồi sinh cho nhà họ Liễu. Giao dịch này phải nói là lời to rồi, cô ấy còn gì mà không hài lòng nữa.”
Sơn Hạ Chu Tài càng nghe càng giận, suýt thì không nhịn được muốn giết chết Lý Hùng Cường ngay tại chỗ!
Đúng lúc này, Liễu Đàm Liên rên lên một tiếng. Mái tóc đen đã bạc gần hết nửa, gương mặt trẻ trung xinh đẹp như già đi mười tuổi. Hồi Hồn Châm vốn dĩ không gây tổn thương lên người bác sĩ nghiêm trọng như vậy, nhưng vì Liễu Đàm Liên không đủ sức, lại dùng Tiên Thiên Chân Nguyên vào Dẫn Khi Qua Châm, nên mới tạo ra cảnh tượng trước mắt.
"Tôi nói đủ rồi!"
Sơn Hạ Chu Tài quát, trong chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Liễu Đàm Liên. Cũng không biết lão ra tay thế nào mà cả người Liễu Đàm Liên lại lùi lại mấy bước. Ngân châm được ông lão tiếp tục châm một cách kỳ diệu.
Sắc mặt của cô gái ngồi xe lăn hồng hào hơn bình thường một chút, trong rất khỏe mạnh. Tuy nhiên, Sơn Hạ Chu Tài hiểu được loại khỏe mạnh này là dùng hết sinh lực của cô gái mà có, khiến cô gái bị giảm thọ rất nhiều. Nếu nói cô gái ngồi xe lăn lẽ ra có thể sống thêm được hai mươi năm, thì bây giờ có thể là chưa đến một năm.
“Haiz.” Sơn Hạ Chu Tài thở dài.
Lão rút ngân châm ra, sau đó vẻ mặt đăm chiêu.
Phạch phạch phạch.
Chân khí trong tay áo của lão tạo ra một làn sóng âm. Hai lòng bàn tay của Sơn Hạ Chu Tài giơ lên nhẹ như lông ngỗng, lại hạ xuống tựa lá rơi. Mỗi bàn tay như có một sức mạnh cực lớn khiến không khí cũng chấn động đến gợn sóng, nhưng khi chạm lên người cô gái lại nhẹ như không.
Bàn tay nâng lên rồi hạ xuống phiêu diêu nhẹ nhàng, như thể có một làn gió mát thổi ra từ hai tay của lão. Gió xuân thổi qua mặt đất, cây cối sẽ đâm chồi. Hai bàn tay của lão lúc này như thể gió xuân và thứ đâm chồi chính là sức sống trong cơ thể cô gái. Cơn đau của cô gái dần tan biến cùng với lòng bàn tay xoa trên lưng cô gái của lão.