*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trương Định An cũng xuất hiện. Khuôn mặt anh ta lạnh băng, đi từng bước về phía Đường Tuấn. Trên người anh ta lộ ra một loại khí thế vô hình khiến Vũ Vô Thương không khỏi lùi về sau vài bước.
Đây là sự chênh lệch về trình độ tinh thần.
Tuy rằng Trương Định An và Vũ Vô Thương đều là học trò ngoại vi của Cung Hỗn Nguyên, nhưng Trương Định An rõ ràng mạnh hơn.
“Rất tốt.”
Trương Định An cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Không uổng phí công sức tôi đi đến căn nguyên không gian hai, ba tháng này, chính là để chờ đợi giây phút anh xuất hiện ở đây.”
Anh ta dừng lại, đứng cách Đường Tuấn năm, sáu mét, sau đó duỗi tay phác họa dấu hiệu gạch bỏ trước mặt Đường Tuấn rồi nói: “Tôi phải trở thành cơn ác mộng của anh. Một đời này của anh đã được định sẵn là bại tướng trong tay tôi.”
Đường Tuấn cười cười, nói: “Anh tự tin đấy.”
Trương Định An nói: “Bởi vì tôi có thực lực. Ta có thể vận dụng năm loại căn nguyên chi lực, còn anh có thể sử dụng mấy loại? Thực lực của hai người chúng ta, một người ở trên trời, một kẻ ở dưới mặt đất. Ra tay đi, nếu không anh sẽ không còn cơ hội.”
“Ha ha.” Đáp lại Trương Định An chính là nụ cười lạnh lùng của Đường Tuấn.
Một đòn không hề báo trước từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đánh tan hơn một nửa thần niệm hoá thân của Trương Định An.
“Anh!” Trương Định An lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Đường Tuấn nói: “Đây chính là một người ở trên trời, một kẻ ở dưới mặt đất mà anh nói sao? Vậy thì anh hôm nay cũng quá kém cỏi đấy.”
Bốp bốp.
Thân hình Đường Tuấn vụt qua, xuất hiện ở trước mặt Trương Định An, giơ tay đánh ra hai đòn. Thần niệm hóa thân của Trương Định An lại tiếp tục bị tiêu tán thêm một ít.
Sự hoảng sợ trong mắt anh ta càng lúc càng rõ. Mới được có bao lâu mà Đường Tuấn đã tiến bộ nhiều như vậy.
“Không đúng. Anh là học trò nội môn của Cung Hỗn Nguyên.” Trương Định An bỗng nhiên nói.
Anh ta cũng không phải đã cảm nhận được điều gì mà chỉ là thuần túy suy đoán. Bởi vì anh ta không tin Đường Tuấn có thể tiến bộ nhanh như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Mà khả năng duy nhất anh ta có thể nghĩ đến chính là chuyện này.
Đường Tuấn dừng tay, nói: “Đúng vậy.”
Lúc nói chuyện, khí tức thần niệm hóa thân của anh bắt đầu thay đổi.
Khi cảm ứng được khí tức thuộc về học trò nội môn của Cung Hỗn Nguyên trên người Đường Tuấn, sự phẫn nộ của Trương Định An biến mất, thay vào đó cảm giác tức giận và uất nghẹn.
“Có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận ở bên ngoài!” Trương Định An quát.
Anh ta cảm thấy vừa rồi Đường Tuấn có thể đánh lại được anh ta hoàn toàn là do sự chênh lệch về thân phận Cung Hỗn Nguyên. Rốt cuộc thần niệm hóa thân của hai người không giống nhau, thực lực phát huy trong căn nguyên không gian cũng có chênh lệch rất lớn. Về phần thực lực thật sự, anh ta vẫn rất tin tưởng bản thân mình có thể đàn áp được Đường Tuấn.
Vốn dĩ việc Đường Tuấn đánh cho Trương Định An một trận tơi bời khiến cho người xung quanh vô cùng kinh sợ. Nhưng hiện tại vẻ mặt bọn họ đều đã dãn ra. Thì ra đây mới là nguyên nhân mà Đường Tuấn có thể đánh bại được Trương Định An.
Có người gượng cười, nói: “Tôi đã nói mà, làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy trong vòng ba tháng. Hoá ra là bởi vì anh ta là học trò nội môn của Cung Hỗn Nguyên.”
Không ít người đều cảm thấy không đáng cho Trương Định An. Rõ ràng thực lực mạnh hơn so đối phương nhưng lại không phát huy được.