*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cặp mắt linh hoạt của con chó nhỏ kia đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chuyển sang vui mừng.
Nếu như chỉ là Tu Hành Giả thông thường lĩnh ngộ được lòng ta là lòng trời, vậy cũng không có tác dụng gì với nó.
Nhưng Đường Tuấn có thể nhìn ra cơ cấu vận hành của trận pháp trong người U Minh Ma Sư, nói rõ trình độ y đạo và trận pháp rất không tầm thường, phối hợp với lòng ta là lòng trời, hoàn toàn có thể giải được một số phong ấn trong người của nó.
"Hiện tại đã tin chưa, chó nhỏ."
Đường Tuấn nhìn con chó nhỏ, vẻ mặt lộ ra sự vui vẻ
Thú nhỏ lập tức nói: "Ta tin rồi."
Nó kinh ngạc nhìn Đường Tuấn: "Vậy ngươi có thể giúp ta gỡ phong ấn không?"
Đường Tuấn lắc đầu nói: "Sao ta phải giúp ngươi chứ?"
Con thú nhỏ nghe vậy, nhất thời hiểu được ý của Đường Tuấn.
Nó chỉ cân nhắc trong chốc lát, nói: "Trong cái hồ nước này là nguyên lực sinh mệnh của chín mươi chín vị Thần Quân tạo thành, hầu như đều là Thần Quân Trung Hậu Kỳ, cái bố trí của tòa đại trận này đã tiêu hao hơn phân nửa tâm huyết và tài sản của chủ nhân ta, tác dụng cụ thể thì ta cũng không rõ, ta chỉ biết từ lúc còn rất nhỏ thì ta đã bị ra lệnh phải canh giữ ở nơi này rồi. Với thực lực trước mắt của các người thì đừng nghĩ tới việc động tới hồ này, cho dù chỉ là một giọt nước hồ thôi các ngươi cũng không thể mang đi được."
Nó dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nhưng thật ra ta cũng có thể thu thập được một ít nước hồ, nếu như có thể trao cho ta sự tự do, ta đây sẽ cho người bốn giọt nước hồ."
"Có thể."
Đường Tuấn đồng ý một cách sảng khoái.
Tinh thần lực của anh tản ra, nếu như là Thần niệm thông thường thì một khi chạm tới hồ nước sẽ gặp phải phản kích của hồ, nhưng Thần niệm của Đường Tuấn đã đạt đến cảnh giới lòng ta là lòng trời rồi, gần như đã hoà làm một thể với trời đất xung quanh, trận pháp của hồ nước cũng sẽ không tấn công anh.
"Cái trình độ y đạo của chủ nhân Ma Địa này sợ rằng cũng đạt tới trình độ bác sĩ thần rồi. Chỉ là trong này có dính dáng tới y thuật cổ xưa hơn nữa."
Thần niệm của Đường Tuấn vừa chạm vào phong ấn trên người của con thú nhỏ, Đường Tuấn đã biết được đại khái nguyên lý của phong ấn này, cũng lấy thế giới trong khiếu làm cơ sở, lại liên tưởng đến tình huống của U Minh Ma Sư trước kia, Đường Tuấn đã nhận được được đại khái về thân phận của chủ nhân Ma Địa.
Không biết qua bao lâu, con thú nhỏ bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ đi, sau đó điên cuồng kêu lên: "Ha ha ha, cuối cùng lão tử cũng thoát được rồi. Khoảng thời gian chục nghìn năm vẫn là không mài chết lão tử được."
Nó bay lên không trung trên hồ nước, cơ thể đột ngột to ra, hoá thành hình đáng đáng sợ còn muốn to hơn U Minh Ma Sư gấp hai ba lần.
Cặp mắt to lớn nhìn chằm chằm đám người Đường Tuấn ở phía dưới, ánh mắt mang theo sự châm biếm nói: "Đúng là ngu xuẩn, lão tử thuận miệng nói thôi mà các ngươi cũng tin thật."
"Ha ha, mấy chục nghìn năm qua đã không ăn uống gì, chỉ có thể ăn mấy cục xương khô này, hôm nay quá là vui cmn vẻ luôn."
"Có thể chết trong tay Khuyển Gia ta chính là vinh hạnh của các ngươi!"